Con thật hư hỏng,
khi chạy theo các thụ tạo
xinh đẹp.
Bởi thế, bấy giờ
Chúa ở với con
mà con lại không ở
với Chúa.
Các thụ tạo xinh đẹp
kia cứ giữ con ở xa Chúa,
trong khi chúng hiện hữu
được là nhờ Chúa.
Chúa đã gọi
con, đã gọi to
và phá tan sự điếc
lác của con.
Chúa đã soi sáng
và xua đi sự mù
lòa của con.
Chúa đã tỏa hương
thơm ngát
để con được
thưởng thức,
và giờ đây
hối hả quay về với Chúa.
Con đã nếm thử
Chúa
và giờ đây
con đói khát Người.
Chúa đã chạm đến
con,
nên giờ đây
con nóng lòng
chạy đi tìm an bình
nơi Chúa.
(Thánh Âu-Tinh)