Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 108 -

Mẹ Của Lòng Tử Tế

 

Hai cái chết xảy ra cùng một thời gian gần nhau. Ðó là công chúa Diana (qua đời ngày Chúa Nhật 31 tháng 8 năm 1997) và Mẹ Têrêsa Calcutta (qua đời ngày thứ Sáu 5 tháng 9 năm 1997).

Dù chỉ là công chúa của xứ Wales, tên tuổi của Diana từ nay gắn liền với tước hiệu công chúa của "Lòng người".

Về phần mình, có lẽ không có tước hiệu nào xứng đáng hơn, danh dự hơn để trao tặng cho người nữ tu suốt một cuộc đời luôn phục vụ người nghèo cho bằng tước hiệu "Người mẹ" - Mẹ của những người đau khổ - Mẹ của lòng cảm thông - Mẹ của từ ái - Mẹ của lòng tử tế.

Mẹ Têrêsa Calcutta quả thực đã dành ưu tiên phục vụ những người cùng khổ. Như đã có nhiều người chỉ trích, Mẹ đã không mang lại một giải pháp tận căn nào cho những người nghèo đói trên thế giới. Mẹ không có bất kỳ một chương trình xóa đói giảm nghèo nào. Mẹ chỉ muốn trước tiên sống như một con người tử tế. Một con người biết đau khổ trước nỗi khổ đau của người đồng loại, hay nói như Tổng thống Bill Clinton của Hòa Kỳ: "Mẹ là con người vĩ đại nhất của thời đại chúng ta. Bởi vì Mẹ đã cho chúng ta thấy được sức mạnh của lòng đơn thành khiêm tốn". Tổng thống còn nói tiếp: "Ngôi nhà dành cho những người nghèo đói tại Calcutta mà Mẹ đã mở gần nửa thế kỷ nay gọi là "Quả tim trong sạch" và nếu có một quả tim trong sạch thì quả tim ấy chính là quả tim của Mẹ."

Quả thực, Mẹ Têrêsa đã cố gắng sống như một con người:

Một con người với một quả tim trong sạch để biết rung động vì khổ đau của đồng loại.

Một quả tim trong sạch để không chỉ mang lại một chút cơm bánh cho người nghèo đói mà trước tiên để xoa dịu và sưởi ấm những tâm hồn khổ đau.

Ðể thấy được quả tim ấy, chúng ta hãy đọc lại chính chia sẻ những kinh nghiệm của Mẹ qua những năm tháng phục vụ những người nghèo khổ trên thế giới.

Trước dư luận cho rằng: Mẹ đã không chủ trương giải quyết vần đề nghèo khổ một cách tận căn. Ðã có lần Mẹ giải thích như sau:

"Tôi thấy mình là người Ấn Ðộ cho đến tận đáy tâm hồn. Những chiếc áo Sari cho phép các nữ tu được cảm thấy mình nghèo như những người nghèo, được đồng hóa với những người tàn tật, các trẻ em, những người già cả và những người kém may mắn nhất, với cách ăn mặc như thế các nữ tu thường sống bác ái, chia sẻ cuộc sống của những người nghèo khổ nhất trên thế giới này. Dĩ nhiên, Ấn Ðộ cần có những chương trình và một hoạt động rộng rải được phối hợp chặt chẻ, nhưng chúng ta phải chờ đợi cho đến bao giờ?"

"Trong khi chờ đợi thì dân chúng phải sống, cần phải có cái để ăn, để được săn sóc. Ðịa bàn hoạt động của chúng tôi là Ấn Ðộ. Hiện nay, bao lâu người dân còn có nhu cầu ấy thì chúng tôi còn tiếp tục công việc của chúng tôi."

Trong trái tim đơn thành khiêm tốn và trong sạch của Mẹ Têrêsa quả thực không có những chương trình vĩ đại. Mẹ chỉ thấy điều cần phải thấy trước nhất là sự nghèo đói khốn khổ của những người đồng loại. Những tấm long cảm thông và nhạy cảm ấy không chỉ thấy sự rách rưới đói khổ về mặt vật chất. Ðôi mắt từ ái của Mẹ còn nhìn thấy một nỗi khốn khổ khủng khiếp hơn mà người đồng loại phải trải qua. Ðó là: "Nỗi khao khát được yêu thương"

Mẹ không chỉ trao ban một miếng bánh, một chén cơm, Mẹ không chỉ trùm lên thân xác đói lạnh một tấm chăn, Mẹ không chỉ băng bó vết thương trên thân xác. Món quà quý giá nhất mà Mẹ trao ban chính là lòng cảm thông. Tình yêu thương. Ðây chính là nhu cầu cơ bản và thiết yếu nhất của con người. Dù con người ấy sống trong một xã hội nghèo đói như Ấn Ðộ hay trong một đất nước phồn thịnh như Hoa Kỳ đều cảm nhận được cái nhu cầu thiết yếu ấy nơi người đồng loại. Cái nhu cầu được nhìn nhận tôn trọng và yêu thương như một con người. Mẹ kể một kinh nghiệm như sau:

"Tôi nhớ có lần chúng tôi đón tiếp về nhà một người bất hạnh nằm lay lắt bên vệ đường, mình mẩy đầy sâu bọ. Người đó đã nói với chúng tôi như sau: "Tôi đã sống như thú vật bên vệ đường, nhưng tôi sẽ chết như một thiên thần vì được yêu thương và chăm sóc", và quả thực người đó chết như một thiên thần, một cái chết vô cùng tốt đẹp".

Ðối với Mẹ Têrêsa Calcutta, nỗi khốn khổ khủng khiếp nhất của con người không phải là thiếu ăn, thiếu mặc, mà chính là không được tôn trọng và yêu thương.

Trong tuyển tập có tựa đề "Hãy cười với Chúa" xuất bản năm 1975, Mẹ có kể lại như sau: "Cách đây vài tháng, chúng tôi đã đón một người đang giãy giụa, ông ta mắc chứng nghiện rượu từ nhiều năm qua. Các nữ tu mang ông về ngôi nhà được mệnh danh là "Ngôi nhà cảm thông". Cách thế các chị cư xử và chăm sóc ông khiến cho người đàn ông này thốt lên: "Thiên Chúa yêu tôi" và sau đó ông từ giã các chị trở về nhà với con cái. Từ bỏ rượu chè và trở lại làm việc. Khi nhận được tháng lương đầu tiên, người đàn ông trở lại thăm các nữ tu trao cho các chị số tiền và nói: Tôi cũng muốn các chị là Tình yêu của Chúa đối với người khác như đã là tình yêu của Người đối với tôi."

Một câu chuyện khác được Mẹ kể như sau:

"Tôi đến thăm một cụ già dường như không ai còn tới thăm nữa, tôi đảo mắt nhìn quanh phòng, quả thực, căn phòng bề bộn tối tăm, tôi muốn dọn dẹp căn phòng nhưng cụ già bảo tôi: "Cứ để như thế". Tôi không màng đến sự bướng bỉnh của ông. Cuối cùng ông để cho tôi lau dọn căn phòng, có một cái đèn rất đẹp nhưng bụi bặm đã bám vào từ bao lâu nay, tôi hỏi ông cụ: "Không ai thắp đèn này sao?" Ông cụ trả lời:

- Thắp đèn cho ai mới được chứ? Có ai đến thăm tôi đâu nên tôi không còn thiết đến chuyện thắp đèn.

Tôi hỏi ông cụ:

- Giả như các nữ tu đến thăm ông, ông có thắp đèn không.

Ông hớn hở reo lên:

- Ồ. Nếu tôi nghe có tiếng ai đó đến thăm tôi, tôi sẽ thắp đèn".

Lần sau, các nữ tu đến thăm ông, ông nói với các nữ tu:

- Hãy nói với người bạn tôi rằng: "Ngọn đèn mà bà thắp lên trong cuộc đời tôi vẫn còn cháy sáng".

Thà thắp lên ngọn đèn còn hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối: Ðó là phương châm hành động của Mẹ Têrêsa Calcutta. Bất cứ nơi nào Mẹ đặt chân đến từ giàu sang hay nghèo hèn, Mẹ vẫn luôn tìm cách thắp lên ngọn đèn của Tình thương - Hy vọng - Cảm thông - Tử tế.

Mang trong mình ngọn lửa của tình yêu Thiên Chúa, Mẹ chỉ muốn chia sẻ cho mọi người bất luận giàu nghèo, sang hèn, tin hay không tin.

Chúng tôi cố gắng mang lại một chút tình thương, một chút ưu ái và một chút cảm thông cho những người bị đẩy ra bên lề, những người không được yêu thương.

Công việc yêu thương của chúng tôi là bày tỏ cho những người nghèo khổ thấy được tình yêu Thiên Chúa đối với họ. Nơi nào có người nghèo khổ, nghèo vật chất và nhất là nghèo tinh thần, thì nơi đó Mẹ Têrêsa đều mơ ước được đặt chân tới.

Mẹ ra đi với một giấc mơ chưa tròn, bởi vì còn hai nơi mà sự hiện diện của Mẹ và các nữ tu của Mẹ bị khước từ: Ðó là Trung Quốc và Việt Nam. Người ta có thể dùng tiền tài, sức lực để xóa đói giảm nghèo, nhưng để xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn con người cần có nụ cười nhân ái, đôi tay đỡ nâng, trái tim quảng đại.

Nói tóm lại: Con người cần có lòng tử tế.

Không có bất cứ một chương trình xã hội nào, không có bất cứ một chính sách nào có thể thay cho lòng tử tế của con người.

Ðây chính là sứ điệp mà Mẹ Têrêsa Calcutta đã hiến dâng cả một cuộc đời để loan báo cho thế giới.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page