Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 28 -
Ân Tình Ðền Ðáp Ân Tình
Một buổi chiều tháng 3 năm 1945, thế chiến thứ hai sắp chấm dứt. Tại một ngôi làng nọ, một số tù binh đang xếp hàng chờ bị hành quyết, họ là những người kháng chiến bị Ðức Quốc xã bắt được. "Chuẩn bị". Một sỹ quan Ðức hô lớn bằng tiếng Ðức, tất cả mọi người trong đội xử bắn đều lên cò và đưa súng để lên ngang vai trong tư thế sẵn sàng nhả đạn. Nhưng thình lình, một nhóm thiếu niên không rõ từ đâu đã ùa đến đứng chật pháp trường. Chúng chặn hàng ngang và đứng chắn giữa các tử tội và đội hành quyết. Thật ra đây không phải là những đứa trẻ bình thường, mà là những trẻ em bị chiến tranh đẩy ra khỏi xa gia đình để rồi trở thành bụi đời. Viên sĩ quan chưa kịp ra lệnh xử bắn đã phải dừng lại. Người ta thấy rõ sự bối rối hiện lên trên gương mặt của ông. Tại sao những đứa trẻ này dám liều mạng để làm bia đỡ đạn cho những người kháng chiến? Sau một hồi thinh lặng, không biết phải làm gì ông ra lệnh giải tán. Ðội hành quyết hạ súng xuống. Ðám đông dân chúng chạy ùa ra tới chỗ các tử tội. Các em thiếu nhi vẫn tiếp tục bao vây đội hành quyết.
Lợi dụng giây phút hỗn loạn, các tử tội đều bỏ chạy và trốn thoát. Trong nhóm họ có một bác sĩ nổi tiếng tên là Hermann, trong phản ứng tự nhiên ông cũng đã bỏ chạy, nhưng nghĩ sao ông dừng lại và đi tìm đứa trẻ đã đứng chặn giữa ông và đội hành quyết, nhưng cả đám trẻ cũng đã bỏ chạy.
Bác sĩ Hermann không bao giờ tìm lại được cậu bé dám hy sinh mạng sống để cứu ông. Nhưng cũng ngay từ buổi chiều hôm đó, bác sĩ Hermann đã quyết tâm hy sinh mạng sống mình để cứu vớt các trẻ em không nhà không cửa. Hiện nay gia đình của ông có đến 4,000 trẻ em không gia đình, rải rác trong nhiều ngôi làng khác nhau.
Quý vị và các bạn thân mến,
Tình yêu đáp đền tình yêu.
Ân tình đền đáp ân tình.
Ðó là quy luật cơ bản nhất của cuộc sống con người. Tự nhiên chúng ta tỏ lòng biết ơn đối với những người làm ơn cho chúng ta. Chúng ta đáp trả ân tình người khác dành cho chúng ta. Ðây là nghĩa vụ nền tảng nhất của cuộc sống mà đức tin đòi hỏi nơi chúng ta. Ðức tin thiết yếu là một sự đáp trả ân tình với Chúa. Chúng ta cảm tạ Chúa vì nhận biết rằng: tất cả những gì chúng ta có và có thể làm được đều nhờ bởi ơn Chúa. Tạ ơn phải là sức sống của người có niềm tin.
Như trong một lời kinh truyền tụng Giáo Hội dạy chúng ta cầu nguyện như sau: "Chúa không cần chúng con ca tụng Chúa, nhưng được tạ ơn Chúa lại là một hồng ân cao cả, vì những lời ca tụng của chúng con không thêm gì cho Chúa, nhưng mang lại ơn cứu độ cho chúng con." (x. Sách Lễ Roma, Kinh Tiền Tụng chung IV). Thiên Chúa ban ơn mà không chờ đợi sự đáp trả của con người. Do đó, tâm tình tạ ơn đích thực cũng luôn mở rộng tâm hồn con người để biết sống quảng đại và vô vị lợi.
Tạ ơn Chúa không chỉ có nghĩa là nhìn nhận ân huệ của Ngài, mà còn là một quyết tâm để sống quảng đại và vô vị lợi như chính Chúa Giêsu đã sống và dạy chúng ta sống. Chúa Giêsu đã chẳng nói với chúng ta: "Nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình thì anh em nào có công chi, ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao? Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi thì anh em có làm gì lạ thường đâu, ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao? Vậy anh em hãy hoàn thiện như Cha anh em ở trên trời là Ðấng hoàn thiện". (Mt 5:46-48)
Hoàn thiện như Cha trên trời là yêu thương mà không mong đền đáp. Cho đi mà không tính toán. Thực ra đã có tính toán thì không còn là tình yêu nữa. Thiên Chúa là tình yêu bởi vì Ngài trao ban mà không chờ đợi sự đáp trả nào của con người.
Lạy Chúa, xin cho chúng con biết sống như thế nào để cả cuộc sống chúng con là một bài ca tạ ơn không ngừng dâng lên Chúa.
Trong cuộc sống của chúng con bằng nhiều cách khác nhau, chúng con cũng mang ơn tất cả mọi người. Xin cho chúng con biết sống quảng đại và vô vị lợi để gặp mọi người. Amen.