Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 22 -

Chút Thời Giờ Cho Tha Nhân

 

Ông Abraham Lincoln là Tổng Thống của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, vẫn thường có thói quen tốt đi thăm các bệnh nhân ở nhà thương, để có dịp chuyện vãn với các anh em thương binh trong thời nội chiến.

Một hôm, bác sĩ dẫn Tổng Thống tới phòng các thương binh đang được điều trị và chỉ vào giường của một bệnh nhân rất nặng. Tổng thống Lincoln liền đến bên giường bệnh nhân, ông nhẹ nhàng hỏi:

- Tôi có thể làm chút việc gì giúp anh được không?

Có lẽ không nhận ra người khách đến thăm mình là ai, nên bệnh nhân gắng gượng nói:

- Xin ông làm ơn viết dùm lá thư cho mẹ tôi.

Người ta trao bút giấy cho Tổng Thống, và ông bắt đầu viết xuống những gì bệnh nhân có thể nói lên được:

"Mẹ rất yêu dấu của con! Con bị thương nặng trong khi thi hành nghĩa vụ quốc gia. Có lẽ con sẽ không bao giờ bình phục được nữa. Xin mẹ đừng khóc nhiều vì con. Xin mẹ hôn hai em Mary và John dùm con. Nguyện xin Chúa chúc lành cho mẹ, cho ba và hai em".

Nói tới đây, người thương binh ngừng vì không còn sức để nói tiếp tục nữa, nên ông Lincoln ký thay cho anh ta và thêm: "Viết thay cho con trai của bà. Ký tên: Abraham Lincoln".

Bệnh nhân xin cho xem lại những gì người khách đã viết thay cho mình. Anh ta sửng sốt khi nhận ra người đã tới thăm mình là Tổng Thống Abraham Lincoln. Anh hổn hển hỏi với giọng ngạc nhiên:

- Ông thật là Tổng Thống của Hoa Kỳ ư?

Abraham Lincoln trả lời một cách âu yếm:

- Phải, chính tôi đây.

Tổng Thống hỏi thêm xem mình còn có thể giúp anh thương binh được việc gì nữa chăng. Gương mặt anh bỗng chốc bừng lên, anh sung sướng nói:

- Xin Tổng Thống cầm tay tôi, và giúp tôi đi đến cùng.

Trong căn phòng bé nhỏ, Tổng Thống Abraham Lincoln với tâm hồn của người cha, âu yếm cầm lấy tay chàng thương binh trẻ trong tay mình và tiếp tục nói với anh những lời khích lệ thân mật cho tới khi anh ta trút hơi thở cuối cùng.

Quý vị và các bạn thân mến,

Albeth Waide, một vị Tông đồ giáo dân người Ðức đã nhiều năm phục vụ dân nghèo tại Phi châu thường nói: "Hãy dành một chút thời giờ cho tha nhân chung quanh bạn, mặc dù đó chỉ là một chuyện thật nhỏ bé. Ðừng do dự làm điều gì tốt bạn có thể làm được cho tha nhân, cả những khi và những việc không ai biết đến, hoặc không có thể trả công cho bạn, bởi vì làm việc tốt là vinh dự và là đặc quyền của bạn".

Câu nói thật tốt đẹp và việc làm phát sinh từ tâm hồn cao thượng đầy tình người của Tổng Thống Abraham Lincoln trên đây là phản ảnh lý tưởng sống của người tín hữu, của những người thực sự muốn làm môn đệ Chúa Kitô. Ðó là lời nói và việc làm được bén rễ sâu từ mảnh đất tốt và dựa trên không chỉ những giá trị nhân loại thôi, nhưng mà còn được công nhận là đã thấm nhuần bởi giá trị Phúc Âm nữa. Chúa Giêsu đã không mệt mỏi rao giảng tình thương và thực thi đức bác ái với tất cả mọi người trong suốt cuộc sống trần gian của Ngài, để tỏ lộ cho nhân loại biết tình thương của Chúa Cha là gì, và đâu là giá trị, đâu là sức mạnh cũng như những đòi hỏi của tình yêu. Trong 30 năm trường, Chúa Giêsu không tìm kiếm đặc quyền hoặc vinh dự nào khác hơn cho mình ngoài việc yêu thương và phục vụ vì tình yêu. Ngài không tìm giàu sang, cũng không màng chạy theo quyền cao chức trọng, bởi vì Ngài đến "để phục vụ chứ không phải để được hầu hạ." (Mc 10:45).

Lạy Chúa, Chúa đã phán dạy các tông đồ rằng: "Kẻ lớn nhất phải nên đầy tớ phục vụ anh em" (Mc 10:44).

Xin giúp con can đảm sống theo gương Chúa, mặc dù có phải vất vả khó nhọc chèo chống ngược gió, ngược với cách sống và não trạng của những người sống xa Phúc Âm, hoặc vì thù địch Chúa mà nhạo cười.

Ước gì con đừng bao giờ vì lười biếng, hoặc vì vị nể mà bỏ qua một việc tốt lành nào con có thể làm được, bởi vì nó sẽ qua đi và không bao giờ trở lại nữa. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page