Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 12 -
Thiên Thần Không Có Cánh
Ngày kia, có một người lính già ngồi trên ghế đá nơi công viên, hai bàn tay run rẩy dựa trên cái gậy, đôi mắt mỏi mệt giấu ẩn một nỗi đau sâu xa. Bao sự cùng cực, bao thất vọng như đè nặng trên vai khiến ông luôn cúi xuống, ông chỉ còn biết lắc đầu than thở: "Thế giới chẳng còn ai tốt lành nữa!"
Một buổi sáng nọ, một thiếu phụ đi ngang qua đó, tay dắt một bé gái. Trông thấy ông lính già, em bé thơ ngây tò mò cứ liên tục hỏi má:
- Má ơi! Ông này làm gì ở đây vậy?
- Ông ngồi nghỉ mệt.
- Ông đeo cái gì trên vai vậy?
- Ðó là cái huân chương, bởi vì ông là người lính thắng trận.
- Sao áo ông cũ và rách nát vậy?
- Bởi vì ông nghèo, không có ai thương giúp đỡ.
- Hôm nay là ngày sinh nhật của con, con có quà không má?
- Có chứ. Tối nay, khi ba con về, ba sẽ mua cho con một cái bánh gateau với 8 cây nến nhỏ, vì hôm nay con đã lên 8 tuổi, thêm vào đó một cái túi nhỏ đầy bánh kẹo và một số tiền. Tất cả làm quà cho con.
Lặng đi một lát, như thấy cảm thương người lính già nghèo khổ, em bé tiếp tục hỏi má:
- Con có thể sử dụng món quà đó tùy ý con không?
- Ðúng vậy, con muốn làm gì tùy con, hoặc chia sẻ với chúng bạn nếu con thích.
Rồi em bé lặng lẽ bước đi bên má như đang bận suy nghĩ điều gì. Sáng hôm sau, em xin má dẫn em đến công viên nơi chỗ ông lính già vẫn ngồi. Em vui vẻ chạy tới lễ phép chào ông và với nụ cười trên môi, em trao cho ông gói quà sinh nhật mà em đã nhận được tối hôm qua. Ðôi mắt ông lính bỗng sáng rực lên, tai ông nghe từ miệng em bé dịu dàng thốt lên:
- Xin ông vui lòng nhận món quà nhỏ bé của cháu. Cháu xin biếu tất cả cho ông.
Với bàn tay run rẩy, ông lính già giơ ra nhận lấy món quà, ông mở ra từng gói bánh kẹo và đếm từng đồng tiền. Ông lặng lẽ nhìn em bé với tất cả niềm xúc động hồi lâu, ông rưng rưng hai hàng nước mắt nói với em bé:
- Cám ơn cháu, xin Chúa trả công bội hậu cho lòng tốt của cháu. Cháu thật là Thiên Thần Nhỏ của ông.
Trên đường về nhà, em bé nhớ lại lời ông lính già và hỏi má:
- Má ơi! Con có phải là Thiên Thần không?
- Ðúng vậy, con là Thiên Thần Nhỏ của lòng thương người nghèo khổ.
- Sao con không có cánh hả má?
- Các Thiên Thần trên trời có cánh, nhưng có nhiều Thiên Thần khác trên trần gian này không có cánh. Ðó là những trẻ em có lòng tốt, biết quảng đại, hy sinh và thương giúp người nghèo khổ cô đơn như ông lính già ấy. Con thật đáng yêu. Con là Thiên Thần không có cánh là vậy.
Lạy Chúa, xin ban cho con lòng biết yêu thương, biết chia sẻ trước những nỗi bất hạnh của người khác để con trở nên là những Thiên Thần không có cánh của Chúa. Amen.