Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (4)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 03 -

Lòng Chúa Khoan Dung

 

Trong tác phẩm có tựa đề: "Người vẫn còn di chuyển hòn đá", xuất bản tại Anh quốc năm 1992, tác giả Mac Luca Dor có kể lại một câu chuyện đáng thương tâm như sau:

Rebecca Thomson 18 tuổi và cô em gái 11 tuổi của cô mơ ước một ngày nào đó được leo lên một đỉnh núi nổi tiếng có tên là Raymond bên Hoa kỳ. Nhưng giấc mơ chưa thành thì một ngày nọ (vào năm 1973) hai cô đã bị hai người lạ mặt bắt cóc trong một cửa hàng tạp hóa tại thành phố Casper. Hai người đàn ông đã đánh đập và hãm hiếp rồi xô cả hai chị em xuống vực thẳm. Cô em gái chết vì rơi vào một mõm đá, nhưng Rebecca không hiểu do một phép lạ nào đó còn sống sót, cô đã được cứu thoát và hai kẻ sát nhân đã sa lưới pháp luật.

Năm 1992, tức 19 năm sau đó, Rebecca trở lại hẻm núi ấy với đứa con gái 2 tuổi và người bạn trai bên cạnh. Rebecca ngồi nhìn lên mõm núi và khóc tức tưởi. Trong nước mắt, Rebecca kể lại cho người bạn trai nghe biến cố thảm thương đã xảy ra cho cô cách đó 19 năm. Không muốn cho đứa con gái nhỏ nghe câu chuyện, người bạn trai của cô đưa nó ra xe, nhưng chỉ trong nháy mắt, quay lại ông không còn nhìn thấy Rebecca đâu cả. Cũng từ chiếc cầu mà 19 năm về trước Rebecca đã bị 2 kẻ lạ mặt hãm hiếp và ném xuống vực thẳm, giờ đây cô tự ý lao mình xuống. Rebecca đã chết hai lần.

Quí vị và các bạn thân mến,

Có lẽ nhiều người trong chúng ta cũng rơi vào một tình trạng đáng thương như Rebecca Thomson trong câu chuyện trên. Gánh nặng của quá khứ đè bẹp chúng ta trong cô đơn, chúng ta không nhìn vào cuộc sống trước mắt mà chỉ gậm nhấm những gì mình đã mất. Niềm tin luôn mời gọi chúng ta nhìn về phía trước. Niềm tin lôi kéo chúng ta ra khỏi cô đơn và tuyệt vọng. Niềm tin luôn nhìn vào những thất bại khổ đau không như những ngõ cụt mà là một khởi đầu của một dịp may mới. Niềm tin luôn mời gọi chúng ta nhìn vào Chúa Giêsu, Ngài đã sống một cách trọn vẹn thân phận con người, Ngài đã trải qua nỗi khổ đau khủng khiếp nhất là cô đơn đến độ trong giây phút cuối đời Ngài đã phải thốt lên:

"Lạy Chúa Trời con! Lạy Chúa Trời con! Sao Chúa bỏ con!" (Mt 27:46) Nhưng, cũng chính trong giây phút cô đơn tột cùng ấy, Ngài vẫn tiếp tục tin tưởng và phó thác vào Chúa Cha. Trong bữa ăn cuối cùng với các môn đệ, Ngài đã nói: "Này đây, giờ đang đến và nó đã đến, chúng con sẽ bị tan tác, mỗi người trở về nhà mình, và bỏ Thầy một mình, nhưng Thầy không ở một mình, bởi vì có Chúa Cha ở với Thầy". (Ga 16:32)

Chúa Giêsu "là Ðường, là Sự Thật và là Sự Sống" (Ga 14:6). Ngài đã sống kiếp con người bằng giáo huấn, bằng cả cuộc sống và nhất là bằng cái chết và sự phục sinh của Ngài. Ngài đã chỉ cho chúng ta biết thế nào là sống và sống một cách sung mãn. Cuộc sống đã không luôn diễn ra bình thản, phẳng lặng và yên hàn như chúng ta mong đợi; mặt đất không biết bao nhiêu thương đau xảy đến và trước mặt có lẽ vẫn còn nhiều bất trắc không ngờ trước được, nhưng với niềm tin vững vàng vào Chúa Giêsu, Ðấng đang hiện diện trong từng phút, từng giây của cuộc sống, chúng ta tin rằng cuộc sống ấy vẫn tiếp tục có ý nghĩa và đáng sống. Cùng với Ngài, chúng ta sẽ không bao giờ bước đi trong cô đơn. Cùng với Ngài, mỗi một thất bại khổ đau đều là một cơ may mới.

* * *

Lạy Chúa, trong khổ đau chồng chất, chúng con vẫn hằng kêu cầu Chúa, xin cho chúng con luôn cảm nhận được sự đáp trả thường vượt quá sự chờ đợi của chúng con.

Trong từng bước tiến tới trong cuộc sống, xin cho chúng con luôn bảo đảm rằng có Chúa đang đồng hành với chúng con. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page