Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 141 -

Thiên Chúa Công Bình

 

Nhà tu đức học người Ấn Ðộ là cha Anthony de Mello có kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:

Một hôm, Thiên Chúa đi vào Thiên Ðàng và Ngài ngạc nhiên khi khám phá ra rằng, tất cả mọi người đều được vào đó cả, không có một người nào phải sa hỏa ngục. Ngài dừng lại suy nghĩ. Phải chăng? Ngài không là Ðấng Công Bình vô cùng? Ngài cho gọi sứ thần Gabriel và nói: "Ngươi hãy tập trung mọi người lại trước mặt Ta và đọc cho họ nghe mười giới răn của Ta". Tất cả mọi người đều đến trình diện trước tòa Chúa. Sứ thần Gabriel đọc giới răn thứ nhất và Chúa lên tiếng phán bảo:

"Tất cả những ai đã phạm giới răn thứ nhất hãy xéo khỏi mắt Ta và đi vào hỏa ngục tức khắc". Một số người từ từ ra khỏi đám đông và buồn bã đi vào hỏa ngục. Sứ thần Gabriel tiếp tục đọc các giới răn khác, cứ sau mỗi giới răn thì có một người lặng lẽ rời khỏi đám đông để đi vào hỏa ngục. Sau khi sứ thần Gabriel đọc giới răn thứ sáu, thì cả đám đều tự động đi vào hỏa ngục, chỉ còn lại có mỗi một người, đó là vị tu sĩ già, đầu hói béo mập. Thiên Chúa đưa mắt nhìn vị sứ thần rồi hỏi:

"Phải chăng, chỉ có người này được vào Thiên Ðàng hay sao? Nếu vậy thì hắn sẽ cô độc lẻ loi lắm". Nói xong, Ngài truyền lệnh cho sứ thần Gabriel gọi đám đông lại và cho họ trở lại Thiên Ðàng. Nhìn thấy đám người tội lỗi xấu xa bỗng dưng được tha thứ và được vào Thiên Ðàng, vị ẩn sĩ già nổi giận và nói với Chúa:

"Chúa không phải là Ðấng Công Bình. Tại sao Chúa không cho con biết trước điều đó".

Quý vị và các bạn thân mến,

Thiên Ðàng hẳn phải là một ngôi nhà của hòa giải và tha thứ. Tha thứ của Thiên Chúa dành cho con người và nhất là tha thứ của con người dành cho nhau. Thiên Chúa đã ví Thiên Ðàng với một bàn tiệc, trong đó từ Ðông sang Tây, từ Nam chí Bắc người người không phân biệt màu da, chủng tộc, văn hóa, địa vị và nhất là không phân biệt ngay cả bạn thù đều ngồi đồng bàn với nhau. Thiên Ðàng ấy không chỉ có ở đời sau mà đã bắt đầu ngay cõi đời này. Mỗi khi con người biết tha thứ cho nhau. Mỗi khi con người biết chấp nhận nhau, mỗi khi con người biết nắm tay đồng hành với tha nhân thì đó là lúc Thiên Ðàng thực sự chớm nở.

Chúa Giêsu đã hé mở cánh cửa Thiên Ðàng ấy khi Ngài ngồi đồng bàn với những người thu thuế, những kẻ tội lỗi, những người bị xã hội đẩy ra bên lề và nhất là khi Ngài tha thứ cho chính những kẻ hãm hại Ngài. Cuộc sống đạo của chúng ta hôm nay đã là một loan báo cho Thiên Ðàng chưa, hay đó chỉ là một ảo tưởng trong đó chúng ta tự dựng lên cho mình một ốc đảo cô độc lẻ loi vì không được nối kết với tha nhân bằng những hành động của phục vụ, của quảng đại, của quên mình, của cảm thông và tha thứ.

Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã không ngừng tha thứ cho muôn vàn vấp ngã của chúng con.

Xin cho chúng con cũng xác tín rằng: Con đường tiến về quê Trời là con đường của phục vụ, của yêu thương, của tha thứ.

Xin ban cho chúng con cảm nếm được niềm vui của Thiên Ðàng ngay trong cuộc sống tại thế này. Ðó là niềm vui của cuộc sống vì tha nhân. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page