Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 105 -
Thánh Ý Chúa
Ðầu năm 1994 vừa qua có đăng tải một câu chuyện đáng thương tâm:
Hôm đó là ngày cuối năm, trên một đoạn đường vắng bang Washington. Christopher và hai người bạn của anh đã dừng xe để giúp đỡ một người đàn ông đang loay hoay với chiếc xe chết máy. Xe không nổ máy được, ba người thanh niên đành phải chở người đàn ông và đưa ông về nhà.
Về đến nhà, người đàn ông lại không tìm được chìa khóa đi vào nhà. Trong khi đó thì từ bên trong người con trai 18 tuổi của ông nghe tiếng động, nghĩ là có kẻ gian đang chuẩn bị đột nhập vào nhà, nhận ra chiếc xe lạ không phải là của cha mình, người con lại càng xác tín rằng mình đang lâm vào một tình thế nguy ngập. Vừa gọi cảnh sát xong, người con cũng vừa nạp đạn vào súng để chuẩn bị ứng chiến. Người cha không tìm được chìa khóa nghĩ rằng trong nhà không có ai cho nên đã cho phép ba người thanh niên đập cửa kính để vào nhà, núp trong phòng ngủ của cha mình, người con chỉ chờ một bóng đen vào nhà là nổ súng. Ba tiếng nổ chát chúa đã hạ Christopher tại chỗ. Trên đài truyền hình một thanh niên đã nói trong tiếng khóc: Christopher chỉ muốn cố gắng giúp một người đang hoạn nạn, anh không ngờ rằng sự thể đã xảy ra một cách đáng tiếc.
Quý vị và các bạn thân mến,
Làm ơn mắc oán, đó là điều thường xảy ra trong cuộc sống của chúng ta, biết bao nhiêu người thiện chí vì muốn giúp đỡ người khác mà trở thành nạn nhân của không biết bao nhiêu lường gạt, tước đoạt, hành hung, có khi nguy hại đến chính mạng sống. Chính vì thế mà vì khôn ngoan và đề phòng, nhiều người đành chọn thái độ khước từ mỗi khi có người xin giúp đỡ.
Trong những xã hội tân tiến cuộc sống ở những đô thị càng phát triển, con người càng bị đẩy vào vô danh, cô đơn và quên lãng. Cái cảnh hai người láng giềng sống bên nhau không biết đến nhau là chuyện thường, cái cảnh cùng lên xuống trong một thang máy mỗi ngày mà không chào hỏi nhau một lời cũng là chuyện thường. Từ sự xa lạ ấy con người cũng ngày càng khép kín và nghi kỵ nhau, từ sự nghi kỵ đến sợ hãi con người càng lúc càng trở nên ích kỷ, đó là tình người trong xã hội tân tiến.
Còn trong những xã hội nghèo nàn lạc hậu trong đó sự lường gạt, lừa dối hầu như đã trở thành luật sống thì tình người như thế nào. Có lẽ chúng ta đã một lần hiểu được thế nào là làm ơn mắc oán và không chừng thái độ mà chúng ta cho là khôn ngoan hơn cả có lẽ là thái độ dè dặt khép kín. Từ thái độ "dè dặt, khép kín, co cụm, ích kỷ" cũng chỉ còn là một bước ngắn để rồi tiến tới "sống chết mặc bay" vẫn là cái triết lý mặc nhiên của người đời trong chúng ta.
Khi nói về luật bác ái, Chúa Giêsu đã không đưa ra một giới hạn hay một thước đo nào, không có luật trừ và cũng không có chừng mực nào cho đức bác ái. Ngài dạy chúng ta yêu thương tất cả kẻ thù của chúng ta. Ðó là tuyệt đỉnh của bác ái, bởi vì như Ngài đã minh chứng cái chết của Ngài là một thể hiện của tình yêu đối với chính kẻ thù của mình.
Lạy Chúa, xin dạy cho chúng con biết sống yêu thương như Chúa: yêu thương không giới hạn, không tính toán hơn thiệt, không sợ mất mát.
Xin cho chúng con chỉ mong chờ một phần thưởng là biết rằng: khi yêu thương, chúng con đang thực hiện Thánh ý Chúa. Amen.