Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 87 -
Là Người Quá Cố
Trên một ngôi mộ nọ, người ta đọc được những dòng như sau:
"Ðừng đứng bên ngôi mộ của tôi mà khóc. Tôi không còn ở đây nữa. Tôi cũng chẳng đang ngủ đâu. Tôi là hàng ngàn ngọn gió đang thổi đến. Tôi là ánh kim cương lấp lánh dưới núi tuyết. Tôi là ánh mặt trời chiếu rọi trên hạt lúa vàng. Tôi là giọt mưa thu. Tôi là tiếng chim hót trong bình minh tĩnh lặng khi bạn vừa thức giấc. Tôi là muôn ánh sao trong đêm thanh. Ðừng đứng bên ngôi mộ của tôi mà khóc. Tôi không còn ở đây nữa. Tôi cũng chẳng đang ngủ đâu."
Quý vị và các bạn thân mến,
Giáo Hội dành tháng 11 để mời gọi chúng ta tưởng nhớ và cầu nguyện cách đặc biệt cho người chết. Ngôn ngữ nào cũng gọi người chết là khuất núi hay đã ra đi. Khuất núi hay đã ra đi chứ không chết. Bài thơ trên đây hẳn gợi lên cho chúng ta ý tưởng ấy. Những người đã ra đi vẫn tiếp tục hiện diện bên cạnh chúng ta và với chúng ta một cách chân thực và rất sống động. Một trong những hiện tượng nổi bật nhất của thời đại chúng ta là hệ thống thông tin toàn cầu.
Ngày nay, thế giới của chúng ta đã biến thành một ngôi làng, "ngôi làng hoàn vũ" (global village). Chỉ trong khoảnh khắc, chúng ta đã nối mạng tới tận cùng trái đất. Chúng ta có thể thông tin với mọi hang cùng ngõ hẻm của trái đất. Trong thể lý lẫn tinh thần, chúng ta được liên kết với anh chị em đồng loại của chúng ta cũng như trên khắp thế giới.
Chúng ta không thể nhắm mắt, bịt tai trước những tiếng khóc than của những người cùng khổ và tiếp tục cuộn mình trong vỏ ốc ích kỷ của chúng ta mà không cảm thấy bị đè nặng trong lương tâm. Kỹ thuật quả thực có thể làm cho con người được xích lại gần nhau hơn, nhưng còn mãnh liệt và hiệu năng hơn cả kỹ thuật nữa là chỉ có tình yêu mới có thể giúp cho con người được hiệp thông và nên một với nhau một cách sâu sa mà thôi.
Chỉ có tình yêu mới có thể liên kết người sống với kẻ chết, thế giới hữu hình với thế giới vô hình. Ðây chính là niềm tin mà từ 2,000 năm qua các tín hữu Kitô trên khắp thế giới hằng tuyên xưng và thực hành. Một cách đặc biệt mỗi năm khi tháng 11 trở về, niềm tin ấy lại càng được hâm nóng hơn.
Trong những ngày đầu tháng 11 này, hẳn chúng ta đã có dịp thăm lại những ngôi mộ của những người thân để tưởng nhớ và cầu nguyện cho họ. Trong lời ca tiếng hát hay trong âm thầm cầu nguyện, chúng ta cảm thấy như được kết hiệp mật thiết với những người đã ra đi. Khuất bóng nhưng họ hiện diện một cách sống động bên cạnh chúng ta, chúng ta nói với họ và chúng ta cũng nghe được tiếng nói của họ.
Quả thực, chỉ có tình yêu mới xóa bỏ khoảng cách hữu hình và vô hình để nối kết chúng ta với những người khuất bóng, nhưng tình yêu ấy đối với các tín hữu Kitô chúng ta không phải là một tình cảm lãng mạn mà quang cảnh tĩnh lặng của nghĩa trang gợi lên cho chúng ta. Tình yêu ấy là hoa trái của niềm tin chúng ta. Chính tình yêu ấy nói với chúng ta rằng: Những người quá cố không chết, nhưng họ đang sống và sống bên cạnh chúng ta, họ tiếp tục đồng hành với chúng ta, họ thông hiệp với chúng ta, họ cần có sự cầu nguyện của chúng ta và họ cũng cầu nguyện cho chúng ta.
Ðó phải là niềm tin mà chúng ta cần nuôi dưỡng trong suốt tháng 11 này. Tình yêu mạnh hơn sự chết. Tình yêu vượt qua mọi biên giới cách biệt. Tình yêu liên kết chúng ta với những người đã ra đi. Tình yêu củng cố niềm hy vọng của chúng ta. Sự hiện diện của những người đã ra đi như vậy mang lại ý nghĩa cho cuộc đời chúng ta. Trong tình yêu và phó thác, chúng ta hãy cầu nguyện cho những người quá cố.
Lạy Mẹ Maria, chúng con biết Mẹ đang đồng hành với chúng con, xin Mẹ lau nước mắt của những ai đang đau khổ vì sự ra đi của người thân. Xin Mẹ cầu thay nguyện giúp cho thân nhân bạn hữu của chúng con chóng được về hưởng nhan Chúa. Xin Mẹ nâng đỡ chúng con khi này và trong giờ lâm tử. Amen.