Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 68 -
Bảo Vật
Có một hoàng tử của một quốc vương rất giàu có không hiểu vì sao lại đem lòng yêu thương một cô gái tuy đẹp nhưng là con của một thường dân và rất nghèo. Cha cô sống bằng nghề làm bánh mì.
Tuy bị hoàng gia phản đối, nhưng hoàng tử nhất quyết cưới nàng làm vợ. Lễ thành hôn được cử hành rất kín đáo và đơn giản trong đền vua, không có chư khách vị vọng nào, cũng không có đại diện các nước lân cận. Nhiều năm trôi qua, hoàng tử và cô gái nghèo sống những ngày rất êm đẹp và hạnh phúc.
Ðến ngày vua cha băng hà, hoàng tử được lên ngôi thay vua cha cai trị dân nước. Bấy giờ các quan thần trong triều đình báo cho hoàng tử hay biết, vì hạnh phúc của dân nước, cậu phải chọn một trong hai điều: hoặc là khước từ ngài vàng, hoặc là rẫy bỏ người vợ đẹp nghèo nàn để chính thức thành hôn với công chúa của một nước láng giềng, thì mới được sự ủng hộ của các cận thần và các nước láng giềng mà cai trị dân.
Hoàng tử băn khoăn lo lắng giữa hạnh phúc cá nhân và sự an bình thịnh vượng của cả dân tộc trong nước. Trong khi đó các quan cận thần cũng tìm cách thuyết phục hoàng tử hãy bỏ cô vợ đẹp nhà nghèo. Cuối cùng hoàng tử mủi lòng nên tâm sự với cô vợ:
- Vì hạnh phúc của cả dân tộc anh đành phải từ bỏ em, em hãy trở về với cha mẹ và em có thể mang theo những gì là "quý nhất đối với em".
Tối hôm đó, hoàng tử và vợ dùng bữa tối cuối cùng trong hoàng cung. Bữa cơm chia ly thật buồn thảm, hoàng tử ăn trong nước mắt, lòng buồn rười rượi không nói nên lời. Nhưng cô vợ hoàng tử vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra, nàng tiếp tục rót rượu vào ly cho chồng, cạn ly này rồi lại đầy ly khác, trong khi đó hoàng tử lại uống rượu cho vơi sầu. Sau bữa cơm thì hoàng tử say mèm không còn biết gì cả. Lúc ấy nàng lấy tấm chăn trùm kín hoàng tử, vác lên vai, kín đáo đi theo lối sau ra khỏi hoàng cung trở về nhà cha mẹ nàng.
Sáng hôm sau, khi đã tỉnh rượu, hoàng tử mở mắt ra thấy mình đang ở giữa bốn bức tường trong căn nhà nghèo nàn của bác thợ làm bánh mì. Hoàng tử ngạc nhiên hỏi vợ:
- Làm sao thế này? Anh đang ở đâu đây?
Cô vợ mỉm cười đáp:
- Không phải là anh đã nói là em phải trở về nhà cha mẹ, và có thể đem theo cái gì "quý giá nhất đối với em" ư? Thật vậy, điều "quý nhất đối với em" không còn gì khác hơn là chính anh, là vua của lòng em.
Quý vị và các bạn thân mến,
Nếu bỗng dưng bạn phải chỗi dậy ra đi, phải lên đường mà không hẹn ngày về, bạn sẽ đem theo cái gì? Cái gì là bảo vật quý giá nhất đối với các bạn?
Ðời sống con người là như một cuộc hành trình tiến về đích điểm không có ngày trở lại, cũng không thể nào đi ngược thời gian trở về điểm khởi hành. Ðã sinh ra trên đời tức là lên đường lữ hành. Dầu muốn hay không, mỗi ngày trong đời sống mỗi người là một bước tiến gần hơn đến sự chết. Cuộc sống chúng ta không biết sẽ đi về đâu, và tương lai sẽ như thế nào? Nhưng chết là điều ai cũng biết chắc, tuy không biết ngày nào và ở đâu, chết thế nào và cái gì đang chờ ta bên kia cõi chết.
Người không có lòng tin, cái chết quả là một vực sâu đen tối, là con đường cụt, là giống như người đứng trước một bức tường cao, bị bệnh khiếp sợ bủa vây giăng kín, không nhìn xa thấy rộng mà có cảm tưởng mình bị nghẹt thở.
Người tín hữu Kitô đặt lòng tin của họ vào Mầu nhiệm Phục Sinh của Chúa Kitô. Nơi Chúa Kitô, Ðấng đã hoàn thành sự chết, đã toàn thắng sự chết, đã sống lại khải hoàn thì Mầu nhiệm sự chết không còn là vực thẳm tối tăm, không còn là con đường cụt đầy thất vọng nữa. Với lòng tin vào Chúa Kitô Phục Sinh, cái chết là ngưỡng cửa bước vào sự sống thật, là tiến vào con đường sáng, là bắt đầu đời sống mới bất diệt. Bên kia sự chết mỗi người chúng ta chỉ gặt hái những gì đã gieo vãi trên trần gian này. Ai gieo gió sẽ gặt bão. Thánh Tông đồ Phaolô cũng nhắc nhở tín hữu thành gia Galatha:
"Người ta gieo gì sẽ gặt thứ ấy,
Gieo xác thịt, sẽ gặt hư hỏng bởi xác thịt.
Ai gieo tinh thần, sẽ gặt sự sống vĩnh cửu bởi tinh thần." (Galat 6:7-8)
Thánh Phaolô nói: Hiện nay còn ba điều: Ðức Tin, Ðức Cậy và Ðức Ái. Nhưng sau này những gì thấy rồi sẽ không còn Tin nữa, Ðức Cậy cũng sẽ không còn, vì những gì mình hy vọng đã đạt được rồi, chỉ có Ðức Ái là điều quan trọng hơn hết và sẽ còn mãi mãi. (1Cr 13,13)
Lạy chúa, xin giúp con thực thi Ðức Bác Ái ở đời này, biết gieo vãi tình thương trên nẻo đường để sau này con sẽ gặt hái hoa trái không bao giờ tàn úa.
Lạy Chúa, Chúa chính là Tình Yêu, là kho tàng quý báo nhất của đời con. Amen.
Lời hay ý đẹp: "Trong bất kỳ tình huống nào, những gì mất cho tình yêu đều không mất một cách vô ích."