Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (3)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 67 -

Ánh Sáng Và Bóng Tối Cuộc Ðời

 

Tại một miền xa xăm kia có một vị hoàng tử tuy có tài cai trị dân nước, nhưng lại cũng thích phô trương sự giàu sang của mình.

Mỗi ngày, hoàng tử đều mặc áo thêu chuỗi vàng với những viên ngọc quý. Khi ánh sáng bình minh vừa ló rạng với những tia sáng rực rỡ, trong bộ áo lộng lẫy, hoàng tử thường cưỡi ngựa ra ngoài, đi dạo trước hoàng cung, mặt hướng về phía mặt trời để càng thêm chói lọi và để được lãnh nhận những lời khen ngợi của các quan tước, người hầu cận và dân chúng. Vinh dự đó là điều làm hoàng tử thích hơn cả, và cũng đủ để cậu cảm thấy niềm vui sướng cho cả ngày.

Thế rồi một hôm, thay vì cưỡi ngựa ra khỏi hoàng cung vào một buổi sáng rực rỡ trong ánh ban mai, hoàng tử lại xuất hiện vào buổi chiều với ánh sáng mặt trời chiếu sau lưng, gương mặt hoàng tử không còn rực rỡ như trước nữa. Trái lại, cậu chỉ thấy bóng của mình, nó như một làn mây đen tối luôn theo đuổi cậu, bất cứ cậu đi đâu nó không lìa xa cậu một giây phút nào. Càng phóng ngựa nhanh, bóng tối cũng càng đuổi theo mau theo. Vừa sợ hãi, vừa tức giận, hoàng tử vừa lẩm bẩm: "Tôi không thể nào cai trị ở đâu có bóng đen tối của tôi". Và hoàng tử tiếp tục phỏng ngựa ra đi, đi mãi, đi tìm miền đất, nơi không có bóng tối của ai nữa.

Quý vị và các bạn thân mến,

Những tự phụ, những ngông cuồng, những kiêu căng, tự mãn và dửng dưng lì lợm của chúng ta thật không khác gì những cái bong bóng bột xà phòng, chúng chỉ nhấp nháy trong chốc lát dưới ánh sáng mặt trời để rồi đổ vỡ tan tành và rơi vào bụi đất.

Cuộc sống con người không thể nào như là một chuỗi tiếp nối nhau của bong bóng bột xà phòng, của vinh dự không bao giờ tàn. Những người đặt nền tảng hạnh phúc của mình trên vinh dự hào nhoáng và tiếng hoan hô của người đời là người bất hạnh hơn ai hết. Trong chốc lát những tràng pháo tay, những tiếng hoan hô nhiệt liệt sẽ im bặt, mọi cảm xúc đều bị gió thổi đi mất hút. Người trưởng thành và khôn ngoan thực sự là người biết nhìn nhận ánh sáng và bóng tối của mình, biết chấp nhận thành công cũng như thất bại và những hạn hẹp của bản thân, biết tận dụng mọi vốn liếng, mọi cái mới cái cũ, cái xấu cái đẹp của mình không trở nên hoàn toàn giống ai cả.

Thiên Chúa tạo dựng mỗi người độc nhất vô nhị? Tại sao bạn phải sợ sự xét đoán của người khác? Phải biết nhìn nhận sự thật. Tại sao phải cắm đầu chạy trốn cái bóng đen của mình? Hãy chấp nhận những hạn hẹp và hư yếu của mình và thành thật với người khác, họ cũng sẽ chấp nhận bạn. Trái lại, người ta cũng sẽ cười bạn nếu bạn tìm cách lừa dối họ vì nếu họ thấy con người không thực của bạn. Chúng ta được biết rằng một bức tranh chỉ đẹp với những màu sắc, ánh sáng và bóng tối của nó như nhà họa sĩ đã vẽ nó.

Lạy Chúa, Chúa đã muốn tạo dựng mỗi con người chúng con thành một tác phẩm tuyệt vời như một bức tranh tuyệt đẹp. Thế nhưng, hiện nay chúng con vẫn là một tác phẩm chưa được hoàn thành. Chúa biết rõ những bóng tối và những ánh sáng trong chúng con. Nhưng Chúa cho phép chúng con được hoàn toàn sửa chữa, để chúng con được dịp tự do đóng góp khử trừ bóng tối, và để cho ánh sáng tình thương Chúa được hoàn tất, được rạng người trong đời sống chúng con, để rồi chúng con được hoàn thành tác phẩm tuyệt đẹp mà Chúa muốn tạo dựng nên con. Xin Chúa nhậm lời chúng con. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page