Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (2)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 92 -

Thinh Lặng

 

Có người tưởng tượng về tổ phụ Môi sen một câu chuyện như sau. Trước khi lãnh đạo cuộc giải phóng dân Do thái ra khỏi đất nô lệ bên Ai cập. Môi sen phải đến thụ giáo với một vị thầy nổi tiếng tại vùng núi Mađian. Qui luật tối thượng mà vị thầy này buộc Môi sen phải tuân giữ trong suốt thời gian thụ huấn đó là giữ thinh lặng.

Ngày ngày, thầy trò cùng nhau đi dạo cảnh thiên nhiên núi non và biển cả. Ðứng trước núi non hùng vĩ và bao cảnh đẹp thiên nhiên, Môi sen cảm thấy không gì thích thú cho bằng được thinh lặng. Thế nhưng một hôm khi 2 thầy trò đang đi dọc theo bờ biển, Môi sen bỗng thấy một em bé trai đang chới với trong nước và người mẹ kêu la cầu cứu inh ỏi. Môi sen không thể giữ thinh lặng được nữa trước cảnh tượng như thế, ông cất tiếng hỏi thầy.

Thưa thầy, Thầy không làm gì để cứu em bé đó sao? Vị thầy làm dấu bảo thinh lặng rồi tiếp tục đi. Môi sen bước theo thầy mà lòng không yên chút nào, ông cứ nghĩ miên man. Tại sao thầy mình lại nhẫn tâm đến thế. Ði được một đoạn Môi sen bỗng dưng đưa tay chỉ ra biển và nói với thầy.

Thưa Thầy, Thầy nhìn kìa, nguyên một chiếc thuyền chở đầy người đang bị đắm kìa, lại một lần nữa Môi sen được thầy ra lệnh giữ thinh lặng và tiếp tục đi như thể họ không màng đến những gì đang xảy ra trước mắt, tâm hồn nhạy cảm của Môi sen càng bối rối thêm nữa, ông mới đưa chuyện thưa với Chúa và muốn biết tại sao thầy mình đã cư xử như thế và Chúa đã biện minh cho cử chỉ của vị thầy như sau.

Thầy con hoàn toàn có lý. Ðứa bé chới với bên bờ biển chỉ là một dàn cảnh để khai mào cho một cuộc chiến tranh khốc liệt giữa 2 dân tộc, còn chiếc thuyền đang bị đắm ngoài khơi là thuyền của bọn cướp đang chuẩn bị tấn công một ngôi làng ven biển. Thầy của con đã có lý để giữ con đứng bên ngoài của những hành động tội ác kia.

Quí vị và các bạn thân mến,

Tư tưởng và hành động của Thiên Chúa thường không giống tư tưởng và hành động của con người. Kinh thánh kể lại rằng: Môi sen đã được nuôi dưỡng trong triều đình của Ai cập nhưng ông vẫn luôn ý thức được nguồn gốc Do thái của mình. Một hôm chứng kiến một người Ai cập đang hành hạ người Do thái. Nhìn bốn bề không thấy có người, Môi sen đã giết người Ai cập và vùi xác người đó dưới cát. Ngày hôm sau thấy hai người Do thái đang xâu xé nhau, Môi sen đến can thiệp nhưng một trong hai người đã tố cáo ông vì tội giết người Ai cập hôm trước. Bị bại lộ, Môi sen định rời bỏ cung điện và trốn lên núi. Môi sen tưởng mình hành động đúng, ông không biết rằng Chúa đang có một chương trình đòi hỏi ông phải suy nghĩ chờ đợi và kiên nhẫn hơn.

Trong cuộc sống, lắm khi chúng ta cũng có những hành động nông nổi như Môi sen, chúng ta suy nghĩ theo cách lý luận thông thường của chúng ta, chúng ta hành động theo những tính toán hẹp hòi ích kỷ của chúng ta, chúng ta cư xử theo châm ngôn: "Mạnh ai nấy sống. Mạnh được yếu thua. Có qua có lại..." Sống đức tin là một cuộc hành trình đi vào chương trình của Thiên Chúa. Qui luật tối thượng của cuộc hành trình đó chính là thinh lặng.

* Thinh lặng khỏi những ồn ào giành giựt của cuộc sống.

* Thinh lặng khỏi những đam mê sôi sục và những tính toán ích kỷ đê hèn.

* Thinh lặng để không ngừng lắng nghe tiếng Chúa trong từng phút từng giây và các biến cố của cuộc sống.

* Thinh lặng để không ngừng đi vào lẽ khôn ngoan và hành động của Thiên Chúa.

* * *

Lạy Chúa, như Thánh Phaolô đã nhắn nhủ, dù khi ăn, dù khi uống, dù khi làm việc gì, trong tất cả mọi sự, xin cho chúng con luôn làm vinh danh Chúa.

Xin đón nhận cuộc sống với bao vấp ngã phản bội của chúng con, và xin cho chúng con sống thế nào để mọi tâm tư suy nghĩ hành động của chúng con đều là lời nguyện cầu dâng lên Chúa. Amen.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page