Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (2)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 26 -

Tự Phụ

 

Màu sơn vẫn còn bóng láng trên chiếc tàu vừa mới được khai sinh, 40 ngàn tấn sắt thép nổi trên biển khơi một cách ngạo nghễ. Hai ngàn du khách hãnh diện được làm những người đầu tiên đi trên con tàu mà tên của nó có nghĩa là "Titanic" (khổng lồ).

Quả thực, con tàu Titanic muốn được làm con tàu khổng lồ trong mọi khía cạnh: vĩ đại nhất, chở được nhiều hành khách nhất, di chuyển được xa nhất và nhất là an toàn nhất. "Titanic - Một chiếc tàu không bao giờ chìm": đó là danh hiệu mà các nhà sáng chế đã đặt tên cho chiếc tàu Titanic này. Tin tưởng vào ở những bảo đảm đó, nên không có một du khách nào lên tàu Titanic vào ngày 10 tháng 4 năm 1912 nghĩ rằng đây là chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời của họ. Nhưng điều gì phải xảy ra đã xảy ra. Chỉ sau không đầy một ngày rời cảng, tàu khổng lồ Titanic đã chạm vào một khối đá ngầm. Tai nạn đã khiến cho khoảng 1,500 người cùng với chiếc tàu chìm sâu dưới đại dương.

Trong tấm thảm kịch ấy, bao nhiêu tấm lòng quảng đại đã được nhắc đến. Nhưng mãi mãi ba chữ "Titanic", "Người khổng lồ" luôn được gợi lên trong tâm trí của mọi thế hệ một thảm kịch. Ðó là thảm kịch về lòng tự phụ của con người.

* * *

Quý vị và các bạn thân mến,

Thảm kịch của tàu khổng lồ Titanic luôn còn đó như một nhắc nhớ cho con người về lòng tự phụ của nó. Kẻ thù lớn nhất của con người chính là lòng tự phụ của nó. Khi con người chỉ biết tin tưởng nơi sức mạnh của đôi tay và bộ óc tưởng chừng như vô song của nó thì đó cũng chính là lúc nó đang leo dần đến chỗ tự hủy. Có biết bao nhiêu những thứ đá ngầm mà có lẽ đôi mắt của con người dù có tinh tường đến đâu cũng không thể thấy được. Có những trở lực mà dù dũng mạnh đến đâu đôi tay con người xem ra cũng không thể lay động được. Với những ý tưởng kiêu ngạo: "thay trời làm mưa", "lương tâm của nhân loại", "đỉnh cao của trí tuệ của con người", những thể hiện như thế có lẽ chỉ mang lại cho chúng ta những cay đắng xót xa mà thôi. Kẻ thù khủng khiếp nhất của con người chính là lòng tự phụ không thể lấp của nó.

Chạy dài suốt quyển Kinh Thánh luôn có một lời cảnh cáo con người về lòng tự phụ của nó: "Khi con người chỉ biết cậy dựa nơi chính mình và đóng khung tất cả niềm hy vọng của mình vào của cải trần thế thì lúc đó nó chỉ chuốc lấy đau khổ và thất vọng mà thôi". Tác giả của Thánh Vịnh 118 đã khuyên nhủ chúng ta như sau: "Thà nương ẩn nơi Chúa hơn là tin cậy người phàm".

Nương ẩn và tín thác nơi Chúa đó là biết chấp nhận thân phận mỏng dòn và yếu đuối của con người mà chỉ có một mình Thiên Chúa mới có thể cứu vớt mà thôi.

Nương ẩn và tín thác nơi Chúa là bên kia cuộc sống tại thế này còn nhìn thấy được chiều kích siêu việt của con người.

Nương ẩn và tín thác nơi Chúa là bên kia những thấp hèn nhỏ bé của con người vẫn thấy được phẩm giá cao cả của nó, và nhất là tiếp tục tìm thấy hy vọng và ý nghĩa của cuộc sống.

Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con đức tin. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng con đã trải qua không biết bao nhiêu đau khổ và thử thách. Nhưng trong tất cả mọi sự, Tình Yêu Chúa vẫn luôn bao bọc chở che chúng con.

Xin cho chúng con lại tiếp tục nói lên lòng tín thác của chúng con. Vì lạy Chúa, duy chỉ có Chúa mới là nơi nương tựa của chúng con.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page