Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (1)
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 81 -
Ði Tìm Chúa
Tác giả Eleshelô, trong tuyển tập Giáng Sinh có kể câu chuyện như sau:
Tại Á Châu, có một vị vua rất giàu có, không rõ vì một lý do nào đó ông bỗng biến sắc, mất ngủ, suốt ngày ông ẩn mình trong hoàng cung. Thế rồi, một ngày kia ông cho triệu tập các quan cận thần và những bậc thông thái trong nước lại tuyên bố: trẫm không được an tâm, từ lâu nay ta lo nghĩ bởi một câu hỏi: Thiên Chúa ở đâu? Dung mạo Ngài như thế nào?
Nghe vậy các bậc thông thái cũng như cả triều đình cùng bàn cãi với nhau tìm xem cách nào có thể xoa dịu được nỗi khắc khoải của nhà vua không. Giữa lúc mọi người đang luận với nhau thì từ phía ngoài cổng có những tiếng ồn ào vọng vào. Một quan cận thần giải thích với nhà vua như sau: Tâu bệ hạ. Xin bệ hạ cứ an tâm, không có gì xảy ra, dân chúng vừa xua đuổi một con chó đói ra khỏi hoàng thành. Thực ra, đây không phải là một con chó mà là một người ăn xin, người ăn xin này bị khinh bỉ đến đổi được mọi người đặt cho cái tên là con chó.
Nét mặt của nhà vua mỗi ngày một thêm ủ dột, chỉ có một khoảng khắc làm cho ông vui lên đó là khi người ta bàn tán về người ăn xin như là một con chó. Người ăn xin này dám bạo gan lẻn vào hoàng cung để xin gặp được nhà vua, nhưng lần nào cũng vậy, người ăn xin bị người ta đuổi như một con chó đói. Riêng với nhà vua, lòng khắc khoải muốn đi tìm Chúa và để biết tên Ngài càng làm cho nhà vua mỗi ngày trở nên sầu muộn.
Một lần nữa, nhà vua cho mời các bậc thông thái tại Á Châu đến để tham khảo ý kiến, người ta lại canh phòng cẩn mật để cho người ăn xin không lẻn được vào hoàng cung trong những ngày đại hội. Nhưng các bậc thông thái vẫn không tìm được câu giải đáp thỏa đáng cho nỗi khắc khoải của nhà vua.
Cuối cùng, không thể ngồi ở nhà để tham khảo ý kiến nữa. Nhà vua bèn quyết định lên đường để đi tìm kiếm. Ông và đoàn tuỳ tùng băng qua Á Châu để tìm kiếm. Nhà vua cũng tìm đến tất cả các bậc thông thái của Phi Châu để tra cứu học hỏi, nhưng cuối cùng ông cũng đành trở lại hoàng cung với nỗi buồn bã thất vọng và tuyên bố: Trẫm vẫn chưa tìm ra được dung mạo và tên tuổi của Thiên Chúa, nhưng nếu phải đi tìm một lần nữa trẫm cũng không ngần ngại để lên đường. Vừa nói được bấy nhiêu lời đó, nhà vua bỗng kêu lên một tiếng và từ từ ngã xuống. Ông ngã xuống khỏi ngai vàng và ra đi không một lời trăn trối.
Trong tang lễ của nhà vua, người ta thấy người ăn xin lẩn quẩn trong nghĩa trang. Khi đám tang đi qua, người ta thấy người ăn xin quì gối trước cổng nghĩa trang, tay chìa ra một chiếc bát gỗ để xin mọi người bố thí. Và ở mặt trong của chiếc bát, người ta đọc được hai chữ "Giêsu". Ðó là tên của người ăn xin, và đó cũng chính là tên của Thiên Chúa mà nhà vua đã nhọc công đi tìm, nhưng không gặp được.
*
* *
Quí vị và các bạn thân mến,
Nếu có một bài học mà chúng ta rút ra từ câu chuyện trên đây thì bài học đó hẳn phải là: Con người chỉ thực sự tìm được an vui và hạnh phúc trong Thiên Chúa mà thôi. Và Thiên Chúa mà con người không ngừng tìm kiếm ấy là Ðấng đã tự đồng hóa với con người, nhất là những người nghèo hèn khốn khổ nhất. Kể từ khi Thiên Chúa sinh hạ như một con người và sống kiếp nghèo thì con người chỉ có thể gặp gỡ được Ngài qua những con người và nhất là những kẻ nghèo hèn khốn khổ mà thôi.
Ðã có một lần Ngài sinh ra trong cuộc sống, nhưng Ngài không chỉ sinh ra một lần. Ngài vẫn tiếp tục được sinh ra và được nhận diện khi có một nghĩa cử yêu thương được thực hiện cho nhau.
Lạy Chúa. Xin cho chúng con biết tìm kiếm và gặp gỡ qua những cuộc gặp gỡ của chúng con với tha nhân và nhất là với những người nghèo hèn khốn khổ chung quanh chúng con. Amen.