Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (1)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 26 -

Nhìn Thấy Chúa Trong Người Anh Em

 

Chuyện kể rằng từ một quần đảo nọ, có hai bác nông phu luôn kình địch và tìm cớ gây chiến với nhau. Chỉ cần một sự xích mích mất lòng nho nhỏ cũng đủ làm cho họ gây gỗ với nhau, đời sống của cả hai càng ngày càng thêm bất hạnh, không những chỉ cho hai người ấy mà thôi, nhưng còn làm cho bầu khí của dân làng cũng thêm nặng nề nữa.

Thế rồi một hôm, mấy người trưởng lão trong làng tìm cách giải hòa cho hai bác nông phu ấy. Sau khi đã tìm đủ mọi cách, cuối cùng họ đề nghị với một trong hai người ấy: tốt hơn ông nên đi gặp Thiên Chúa. Người ấy hỏi lại?

- Tôi đồng ý, nhưng phải đi gặp Thiên Chúa ở đâu chứ?

Họ nói: chuyện đó đơn giản lắm, ông cứ leo lên đỉnh núi rồi ông sẽ thấy.

Không chút chần chừ do dự, sáng hôm sau ông ta khăn gói với cái gậy trên tay ra đi gặp Thiên Chúa. Sau nhiều ngày vất vã leo núi, ông đã lên tới đỉnh núi và ông nghĩ là Thiên Chúa đã đợi ông sẵn đó lâu rồi. Ông xoa dụi mắt cố nhìn đây đó xem dung mạo của Thiên Chúa ra sao. Nhưng vô ích, ông chỉ thấy ngọn núi trọc, phía trên chỉ có trời cao, mây bay, phía dưới, sâu thăm thẳm, chỉ có biển rộng, sông dài, đồng ruộng mênh mông thẳng cánh cò bày. Sau cùng ông chợt hiểu ra rằng: dung mạo của Thiên Chúa chính là gương mặt dễ ghét của người hàng xóm, là thù địch không đội trời chung của ông. Không ai biết được ông có gặp được Thiên Chúa hay không hoặc ông đã nghe được những lời dạy bảo nào từ Thiên Chúa. Chỉ có một điều ai cũng biết được là từ ngày ông xuống núi về làng, ông không còn là người hay gây chiến như trước nữa. Thế nhưng, bất chấp tất cả những cố gắng của ông để trở nên hiền lành và với thiện ý làm hòa của ông, tất cả mọi sự đều kể như thất bại hoàn toàn bởi vì người bạn của ông không chịu nhượng bộ, vẫn tìm cách gây chiến gieo hận thù.

Một lần nữa, các vị trưởng lão trong làng lại họp nhau để tìm giải pháp hòa giải cho hai người. Sau cùng họ đề nghị là người thứ hai cũng nên đi gặp Thiên Chúa. Khác với người thứ nhất, ông này tìm đủ mọi cách để chối thoát, nhưng cuối cùng họ đã thành công thuyết phục ông ra đi gặp Thiên Chúa trên núi. Và cũng chính trên đỉnh núi đó, trong lúc ông ngồi cô đơn một mình, bình tỉnh, lặng lẽ. Tâm hồn ông bắt đầu nhận ra Thiên Chúa có dung mạo giống như người thù địch của ông mà ông hằng gây chiến. Thế là từ ngày đó, tính tình ông thay đổi hẳn, cả hai người làm hòa với nhau, và cả dân làng sống trong cảnh thuận hòa vui vẻ.

*

* *

Quí vị và các bạn thân mến,

Chiều kích xã hội của đời sống con người đầy những tiếp xúc và va chạm, không phải lúc nào ta cũng thực sự tiếp xúc với tất cả mọi người đi qua bên cạnh ta và thực sự hiểu biết họ. Việc tiếp xúc đích thực vượt xa những sự đụng chạm của thân xác, nó là sự ý hợp tâm đầu giữa hai bản vị của hai tâm hồn. Giá trị sâu sắc của mỗi người được đo lường qua sức mạnh và chiều sâu của việc tiếp xúc, nhưng sức mạnh của việc tiếp xúc đó không dựa trên một mớ đức tính bên ngoài hoặc đức tính nội tâm mà thôi.

Nói cách khác, sức mạnh của việc tiếp xúc được do lường và phát triển từ một khoảng trống dành cho người khác mà chúng ta biết tạo ra được trong chính tâm hồn mình. Nếu bạn muốn thực sự tiếp xúc với những người khác hãy biến nội tâm bạn trở thành một sa mạc mênh mông, và hãy tạo ra sự yên tĩnh trong con người bạn để những người khác có thể tìm thấy an bình va nhận ra Thiên Chúa nhãn tiền. Ở đâu có sự tiếp xúc thực tình trong an bình và trong sự hiện diện của tình thương của Chúa, ở đó mọi va chạm sẽ được lắng dịu, mọi tranh chấp sẽ được san bằng, và đắng cay sầu khổ sẽ trở nên mát dịu như làn sương mai chiếu ánh nắng bình minh.

Lạy Chúa, này con đây khiêm tốn tới trước nhan Chúa, Chúa là ánh sáng thế gian, xin chiếu soi tâm hồn con.

Xin giúp con biết nhận ra phản ảnh ánh sáng của dung nhan Chúa trên gương mặt của mỗi người đi qua bên cạnh con: trên gương mặt bé nhỏ của em bé còn chưa được thấy ánh sáng, trên gương mặt sầu khổ của bệnh nhân bị héo mòn vì đau đớn, trên gương mặt bơ phờ của những người bị đè nặng vì cảnh cô đơn, vì sự bỏ rơi, trên gương mặt xanh xao nhợt nhạt của người đang lặng lẽ từ giả cõi đời. Vì lạy Chúa, chỉ khi nào con tiếp nhận tha nhân, con mới nhận ra dung nhan Chúa, và một khi con gặp thấy Chúa là con thấy Thiên Chúa Cha vậy.

Nếu con không tìm Ngài trong dấn thân và trong phục vụ, con sẽ không gặp Ngài trong cuộc sống. Amen.

 

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page