Phút Cầu Nguyện Cuối Ngày (1)

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 03 -

Tỉnh Thức Và Ðợi Chờ

 

Trong chuyện rất ngắn có tựa đề: "Ðồng Vọng Ngược Chiều" được đăng trong tuyển tập rất ngắn do Nhà Văn xuất bản. Tác giả Lã Tế Sanh có kể lại chuyện gặp gỡ vô cùng cảm động giữa hai người mù. Một lão bà mù ăn xin và một bé gái mù cũng ăn xin:

- Bên một đống rác lớn, bà lão van vỉ nài nỉ khách qua đường giúp đỡ, nhưng không có một hồi âm nào ngoài tiếng vo ve của mấy con nhặng xanh đang tranh ăn trên một chiếc lá bánh. Bà lão tiếp tục van vỉ: vẫn điệp khúc cũ, nhưng càng về sau càng thắm thiết não nề, những câu nói rời rạc như chạy ra từ cái miệng dúm dó xệch xạc của bà.

- Trong khi đó thì tại một gốc cây sấu già, một bé gái ăn xin mù lòa đang thiu thỉu ngủ, nằm lăn lóc bên cạnh, bộ ngực gầy trơ của con bé thấp thỏm. Nó gối đầu trên cái túi dúm dó khâu bằng bốn năm loại vải cũ, sờn, một cái bát sắc hoen rỉ, làn áo cáu bẩn nhầu nát. Từ sáng tới giờ chưa có gì trong bụng cho nên bé Chi đói rũ người, nó hy vọng giấc ngủ xua đuổi tan cái đói. Mọi ngày vào tầm này, mẹt ra nó cũng xin đủ tiền mua hai cái bánh mì, hôm nay xấu quảy thế nào chỉ được tờ 200 đồng mất góc.

Bỗng bé Chi giật thót người, có một bàn chân nào đó dẫm lên người nó, đang lúc đói, mệt, nó gầm lên:

- Mù à! Người ta nằm thế mà dẫm lên.

Bà lão ăn xin mù lại van vỉ:

- Bà mù! Bà mù thật cháu à! Thôi bà đã trót. Cho bà xin.

Lặng đi một lát. Bé Chi đưa hai tay sờ mặt mình, từ hai hốc mắt của nó, những giọt nước mắt mặn chác rỉ ra. Nó ngập ngừng:

- Cháu! Cháu xin lỗi bà: cháu không biết bà như thế.

Bà lão ngút ngoắc cái đầu như thể chấp nhận rồi tiếp tục đi về phía có đông người. Ngẫm ngợi điều gì đó lung lắm, bé Chi lấy trong túi áo ra tờ giấy bạc 200 đồng mất góc quả quyết:

- Bà ơi! Cháu bảo bà này (bà lão dừng ngay lại). Bà ơi! Cháu biếu bà.

Nhưng gió thổi, lá rơi vào nón, bà lão ngộ nhận cô gái trác mình, còn cô gái thì lại chờ mãi vẫn không thấy bà lão nhận tiền.

*

* *

Quí vị và các bạn thân mến,

Chuyện rất ngắn trên đây có thể gợi lên cho chúng ta một ít suy nghĩ về Mùa Vọng. Mùa Vọng là mùa của đợi chờ và tỉnh thức. Hai nhân vật mù trên đây quả thực có thể gợi lên cho chúng ta một thái độ đợi chờ và tỉnh thức theo đúng nghĩa của Tin Mừng.

Cụ già mù lỡ dẫm lên chân của cô gái đã có thể mở miệng khiêm tốn nói lên hai tiếng xin lỗi. Cô gái mù không những biết mở miệng xin lỗi cụ già lại còn biếu tặng cho cụ già phần mình kiếm được giữa lúc bụng không có lấy một hạt cơm. Xem ra những người mù trong câu chuyện còn sáng suốt hơn chính những người khỏe mạnh vẫn tiếp tục mù điếc trước những nỗi khổ và những lời van vỉ của những kẻ túng cùng.

Mùa Vọng là mùa của đợi chờ. Sự đợi chờ của mùa vọng xoay quanh ba biến cố: Chúa Giêsu đã đến - Ngài đang đến và Ngài sẽ đến trong ngày sau hết: Ðã đến, đang đến và sẽ đến đối với Chúa Giêsu cũng là một. Hôm qua, hôm nay và mãi mãi Ngài vẫn là một, cho nên người tín hữu Kitô luôn luôn tỉnh thức để đợi chờ ngày Ngài đến trong từng biến cố của cuộc sống.

Ðợi chờ và tỉnh thức chính là biết luôn sẵn sàng đợi chờ và đón nhận Ngài trong từng con người, nhất là những người cùng khổ. Cuộc sống như thế là một đợi chờ và tỉnh thức triền miên. Nó không cần có những biến cố lớn để trở thành đáng sống mà được dệt bằng muôn vàn những gặp gỡ từng ngày, từng phút, từng giây, trong đó, một cử chỉ nhỏ như một lời chào hỏi, một tiếng xin lỗi, một lời cám ơn, một ánh mắt chào đón, một nụ cười tươi, cũng đủ để trở thành một gặp gỡ với Chúa Kitô.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page