Nụ Cười Trong Cung Lòng Thiên Chúa
(100 Câu Chuyện Vui Gợi Ý Suy Tư Và Cầu Nguyện
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia - Radio Wahrheit)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 18 -
Món Nợ 40 Năm Phục Dịch
Vào năm 1992, tại Rê-vơ-năng thuộc tiểu bang Georgia bên Hoa Kỳ. Xảy ra một câu chuyện có thể gọi được là đáng cười ra nước mắt.
Một bà mẹ 73 tuổi bị đứa con trai kiện vì bà không trả cho anh ta tiền công sửa chiếc xe tải của bà, đã đệ đơn tố cáo ngược lại con mình với lời đề nghị là anh ta phải bị đánh đòn vì lúc anh ta còn nhỏ bà đã không áp dụng câu tục ngữ: "Thương con cho roi cho vọt".
Vào ngày 6 tháng 7 năm 1992, anh thợ sửa xe ô tô tên là Kê-nêt Ar-gut đã đệ đơn tại tòa sơ thẩm để thưa mẹ anh và đòi tòa ra lệnh cho bà thanh toán hóa đơn 2,613 đô la tiền sửa xe mà bà đã từ chối không chịu trả cho anh.
Trả lời cho đơn người con trai kiện mình, bà An-sen Ar-gut đã viết như sau:
"Nguyên cáo đã mắc nợ bị cáo 40 năm phục dịch của một bà mẹ, một người giữ em, một người giúp việc nhà, nấu ăn, giặt giũ, y tá, một nhà tâm lý để cố vấn, khuên nhủ, an ủi, v.v... Tất cả những dịch vụ trên, nguyên cáo đã không trả tiền công bị cáo".
Bà Ar-gut còn viết tiếp:
"Như một bà mẹ, nếu luật pháp cho phép, tôi sẽ công khai đánh đòn con tôi, những cú roi rất cần thiết cho nó mà tôi đã thất bại không cho nó lúc nó còn bé. Nếu pháp luật không cho phép mẹ đánh con thì xin tòa hãy cử một nhân viên ngành tư pháp đánh đòn để sửa trị con tôi".
*
* *
Ngược lại câu chuyện đáng cười ra nước mắt trên đây, một phong trào vô danh ở Ý đề nghị các thành viên của mình suy nghĩ về câu châm ngôn "Những cụ già là một hồng ân" với những tư tưởng sau đây:
"Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị hiểu rằng tay tôi đã khởi sự run rẩy và chân tôi đã bắt đầu yếu dần.
Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị nhớ rằng tôi không còn nghe rõ như xưa, và dù muốn dù không những người lớn tuổi cũng phải chấp nhận câu tục ngữ "Trẻ khôn ra, già lú lại".
Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị biết rằng mắt tôi không còn sáng được như xưa.
Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị không nổi giận khi tôi đánh rơi và làm vỡ một cái tách, hay năm lần bảy lượt tôi thuật lại mãi một câu chuyện.
Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị trao cho tôi những nụ cười thông cảm, nếu anh chị hỏi tôi về quãng đời quá khứ, hỏi tôi về những kinh nghiệm của lứa tuổi thanh xuân, nếu anh chị hiểu được những giòng nước mắt cô đơn của tôi, nếu anh chị cho tôi cảm thấy được một chút tình yêu thương kính trọng.
Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị ở lại thăm tôi thêm một giây lát khi trời đã nhá nhem tối.
Phúc cho anh, cho chị, nếu anh chị nắm lấy tay tôi khi tôi phải giã biệt cõi đời để một mình đi vào bóng đêm, bóng đêm của sự chết.
Phải, phúc cho anh, cho chị, vì khi tôi lên thiên đàng tôi sẽ thắp cho anh, cho chị những ánh sao".