Niềm Tin

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 095 -

Thánh vịnh 55 (54)

Than Phiền Vì Bạn Bất Trung

 

Thánh vịnh 55 (54) - Than Phiền Vì Bạn Bất Trung

Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.

Thánh vịnh 55 (54) là lời than phiền vì địch thù hung dữ, và nhất là than phiền vì bạn nghĩa bất trung. Thiết tưởng, nếu đặt những tâm tình của thánh vịnh vào trong mối dây liên kết mật thiết với con người và những gì con người đã từng ưu tư, trăn trở với Thiên Chúa mỗi khi cầu nguyện, chúng ta sẽ được ơn riêng như lời thánh vịnh miêu tả và tâm hồn sẽ gặp được bình an.

Khởi đầu thánh vịnh, tác giả cho thấy người đến với Chúa với tất cả niềm tin tưởng và hy vọng:

Lạy Chúa Trời, xin lắng nghe lời con cầu nguyện,

con khẩn nài, xin đừng nỡ làm ngơ,

xin để ý đến con và thương đáp lại.

Tác giả thánh vịnh còn coi Chúa như là đối tượng duy nhất để trút bầu tâm sự: Con kêu than, thốt ra lời lảm nhảm, và rồi những cảm xúc bị dồn nén trong lòng cứ thế tuôn trào:

Lòng xao xuyến bởi địch thù thét gào,

bởi ác nhân hà hiếp

(...)

Nghe trong mình tim đau thắt lại,

bóng tử thần khủng khiếp chụp xuống con.

Bao run sợ nhập cả vào người,

cơn kinh hãi tư bề phủ lấp.

Dường như trong hoàn cảnh cùng cực, khi mà trí khôn con người bí lối, người ta thường nghĩ tới việc trốn chạy vì sợ đối diện với thực tại khổ đau. Người ta tự trấn an mình bằng những điều ước xa vời:

Con tự nhủ: Phải chi được đôi cánh bồ câu

để bay bổng tìm nơi an nghỉ!

Tôi sẽ lánh đi mãi tận chốn xa vời, vào ở trong sa mạc.

Tôi sẽ vội tìm nơi ẩn trú,

tránh khỏi cơn giông tố bão bùng.

Tuy nhiên, sự dữ vẫn cứ hiện thực ngay trước mắt và những kẻ bất chính vẫn cứ tự do tung hoành ngang ngược và thế giới vẫn đầy dẫy những bất công. Tác giả thánh vịnh xin Chúa... gây xáo trộn và làm cho ngôn ngữ chúng bất đồng, nhằm phá tan mưu đồ kẻ ác và gây chia rẽ khiến chúng suy yếu dần đi.

Sau khi trình bày hết những nỗi ưu phiền chung mà toàn dân phải gánh chịu, tác giả thánh vịnh thổ lộ cho Chúa biết nỗi ưu phiền riêng tư cá nhân lớn nhất của bản thân không phải là: địch thù phỉ báng,... cũng không phải là kẻ ghét ghen lên mày lên mặt# Nhưng là một người bạn thân tín, người đồng vai đồng vế, chỗ thân tình tâm phúc với ông, người đã cùng ông chia ngọt sẻ bùi, và là người bạn có cùng niềm tin tôn giáo đã từng sát cánh bên ông trong cùng một ơn gọi, trên cùng một hành trình đức tin, trong đền Thiên Chúa, giữa hội vui cùng sánh bước "mà nay cũng giơ gót đạp con!" (Tv 41,10). Những tình tiết này như là một sự kiện tiên trưng làm cho chúng ta liên tưởng đến nỗi ưu sầu của Chúa Giêsu trong bữa tiệc ly: "Kẻ cầm bánh chấm chung một đĩa với Thầy đó là kẻ nộp Thầy" (Mt 26,23).

Nếu như "không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hi sinh tính mạng vì bạn hữu của mình" (Ga 15,13), thì ngược lại cũng có thể hiểu, không có nỗi ưu phiền nào lớn lao hơn nỗi ưu phiền do bạn hữu gây nên. Dù vậy, tác giả không mất niềm tin vào Chúa mà vẫn luôn kiên nhẫn cầu xin:

Phần tôi, tôi kêu khấn Chúa Trời,

Chúa sẽ thương cứu độ.

Sớm trưa chiều, tôi than sầu rên rỉ,

Người sẽ nghe tiếng tôi.

Với hy vọng chung cục:

Thiên Chúa là Ðấng hiển trị tự muôn đời,

sẽ nghe tiếng tôi và hạ nhục chúng,...

Ðọc lời thánh vịnh chúng ta nghiệm ra rằng: Sự phản bội vẫn luôn diễn ra trong cuộc sống con người, dù vô tình hay cố ý. Nó làm cho chúng ta thật đau lòng và nó đòi hỏi chúng ta phải có nội lực trong tâm hồn để vượt qua. Ðiều quan trọng là chúng ta phải hiểu: bản chất con người là bất toàn và luôn cần ơn cứu độ của Thiên Chúa.

Tuy nhiên, ở mức độ sâu xa hơn, chúng ta thấy kẻ thù của chúng ta đôi khi lại là những phần trong chính nhân cách của chúng ta, nó gây tổn hại về mặt tinh thần của chúng ta. Ðôi khi cũng có thể áp dụng cho những cảm xúc và ước muốn cơ bản của chính chúng ta, những cảm xúc và ước muốn có khả năng phản bội tình yêu sâu đậm của chúng ta dành cho Chúa và lời hứa trung thành của chúng ta với Ngài.

Vì vậy, điều cần thiết là chúng ta phải nhận ra rằng: thánh vịnh ai ca này nói về chúng ta, và nó đánh giá rất trung thực rằng: chúng ta vẫn thường để tình huống này xảy ra trong cuộc sống và trong trạng thái nội tâm của mình.

Khi đối mặt với những nhận thức như vậy về bản thân, chúng ta phải củng cố mối liên hệ của mình với Chúa.

Hãy trút nhẹ gánh lo vào tay Chúa,

Người sẽ đỡ đần cho,

...

Lạy Thiên Chúa,

Phần con đây con tin tưởng nơi Ngài. Amen.

Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page