Niềm Tin
(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý
Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 057 -
Thánh vịnh 44 (43)
Các Tai Họa Dân Thiên Chúa Mắc Phải
Thánh vịnh 44 (43) - Các Tai Họa Dân Thiên Chúa Mắc Phải.
Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.
(RVA News 26/04/2023) - "Lạy Chúa, xin tỉnh giấc! Ngài cứ ngủ được sao?" Thoạt đầu khi đọc lên câu này, chúng ta nghĩ đến lời của các môn đệ trong trình thuật "Chúa Giêsu dẹp yên biển cả" (Mt 8,23-27). Nhưng đây lại là lời kêu cầu của dân Israel trong thánh vịnh 44 (43) khi dân rơi vào những tai họa, đau khổ. Quả thật, khi sống trong những hoàn cảnh khó khăn không như ý muốn, chúng ta dễ mất niềm tin vào Thiên Chúa, chúng ta bị cám dỗ hình dung một Thiên Chúa đang ngủ trong khi con người đau khổ. Trải qua bao thời đại con người vẫn thế. Lời thánh vịnh 44 (43) phác họa cho chúng ta thấy được hình ảnh bản thân mỗi người trong tương quan với Thiên Chúa: lúc bình yên hạnh phúc, và khi hiểm nguy khốn khó. Hai hoàn cảnh - hai thái độ khác nhau. Như một sự phản tỉnh, hãy để cho Lời Chúa nơi thánh vịnh 44 (43) soi sáng giúp chúng ta nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào và tâm tình ra sao đối với Thiên Chúa trong hoàn cảnh ấy.
Những hình ảnh hùng hồn trong sách Xuất Hành chúng ta được nghe trong đêm vọng Phục Sinh giờ đây lại một lần nữa vang lên trong thánh vịnh này. Niềm tự hào muôn thuở của dân tộc Israel về cuộc Vượt Qua trốn khỏi ách nô lệ Ai Cập, và hành trình đến được Ðất Hứa luôn có sự hiện diện trợ giúp của Thiên Chúa được nhắc nhớ lại.
Lạy Thiên Chúa, tai chúng con đã từng được nghe
truyện cha ông vẫn thường kể lại
về công trình Chúa đã làm nên
thời các cụ thuở xa xưa ấy,
...
Nhờ Thiên Chúa, chúng con hằng nở mày nở mặt,
mãi ngàn thu, xin tán tụng danh Ngài.
Ca ngợi Chúa, cảm tạ Chúa trong trường hợp này là phải lẽ, là chính đáng và dường như là một điều cần thiết. Làm sao có thể vô ơn trước tình yêu lớn lao như vậy, làm sao có thể im lặng không công bố cho mọi người biết được những kỳ công Chúa đã làm cho mình, khi mọi thứ trở nên không thể trước mắt con người. Israel luôn tự hào về điều đó. Nhưng rồi, niềm tự hào mà tưởng chừng như không có gì đánh đổi được, niềm vui cứ ngỡ sẽ củng cố đức tin họ thêm vững mạnh hơn, vậy mà khi tai họa đến, đâu rồi những lời lẽ hùng hồn năm xưa, đâu rồi những cảm nghiệm về những chiến công Thiên Chúa đã làm một cách hiển hách? Họ phàn nàn kêu ca Chúa:
Thế mà Ngài bỏ rơi, hạ nhục chúng con,
với quân đội nhà, Ngài chẳng còn xuất trận,
làm chúng con thua giặc chạy dài,
kẻ ghét chúng con cứ mặc tình cướp phá.
...
Lạy Chúa, xin tỉnh giấc! Ngài cứ ngủ được sao?
Xin trỗi dậy đi nào, đừng đuổi xua mãi mãi!
Sao Ngài còn ẩn mặt,
quên rằng chúng con bị khổ cực đoạ đày?"
Chúng ta tự hỏi xem mình có giống như dân Israel không? Hay nói đúng hơn thấy mình giống như một đứa trẻ, mới cười đùa vui vẻ khi nhận được quà từ tay cha mẹ, rồi lại nhanh chóng giận dỗi, khóc lóc khi có điều gì đó xảy đến không được như ý mình. Ðiều đó chứng tỏ tình thương cha mẹ dành cho chúng ta là giả dối sao? Không! Ðúng hơn là chúng ta nên nhìn lại tình yêu, niềm tin của chúng ta nơi Thiên Chúa có thật hay không?
Cuộc sống đôi khi có nhiều lý do khiến chúng ta nản lòng, thất vọng, mất niềm tin vào Thiên Chúa. Lời chất vấn của chúng ta với Thiên Chúa cũng thật giống với Israel khi xưa:
Cơ sự đã xảy ra như vậy,
chúng con nào đã quên lãng Chúa cho cam,
hay đã thất trung cùng giao ước của Ngài,
hoặc đã dám manh tâm bỏ Chúa,
nẻo đường Ngài, chân chẳng bước theo.
Rõ ràng chúng ta vẫn luôn là những đứa con ngoan của Chúa, vẫn tin yêu giữ luật Chúa nghiêm cẩn, vậy cớ sao Chúa im lặng khi chúng ta gặp đau khổ, thử thách? Ðây là một câu hỏi, hay đúng hơn là một mầu nhiệm. Như xưa trên chiếc thuyền gặp sóng gió, Chúa Giêsu đã im lặng, nhưng Ngài không để cho các môn đệ chết chìm trong lòng biển. Chúa để cho thuyền đời có những lúc sóng gió như vậy để thức tỉnh tâm hồn chúng ta. Nhiều khi chúng ta ngủ quên trên những thành công, sống trong bình an quá lâu chúng ta ảo tưởng rằng mọi sự là do bởi sức mình.
Chỉ có chúng ta mau thay đổi, còn Thiên Chúa - Ngài luôn trung tín và yêu thương chúng ta vô điều kiện.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã trải qua đau khổ tột cùng nhưng Chúa không hề than trách một lời. Chúa đã Phục Sinh để đem lại sự sống vĩnh hằng cho chúng con. Xin dạy chúng con luôn nhớ rằng Chúa đã yêu thương chúng con cho đến chết, thì không có lý do gì Chúa lại bỏ rơi chúng con trong đau khổ. Xin cho chúng con biết sống niềm vui Phục Sinh từng ngày bằng cách vui lòng đón nhận những thử thách trong cuộc sống với niềm xác tín rằng: qua đau khổ - đến vinh quang. Amen.
Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.