Niềm Tin

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 055 -

Thánh vịnh 42 (41)

Linh Hồn Con Khao Khát Chúa

 

Thánh vịnh 42 (41) - Linh Hồn Con Khao Khát Chúa

Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.

(RVA News 24-04-2023)

Như nai rừng mong mỏi

tìm về suối nước trong,

hồn con cũng trông mong

được gần Ngài, lạy Chúa.

Linh hồn con khao khát Chúa Trời,

là Chúa Trời hằng sống.

Bao giờ con được đến

vào bệ kiến Tôn Nhan?

Ðây chính là nỗi niềm tha thiết khát khao mong mỏi của tác giả thánh vịnh 42 (41) quy hướng về Thiên Chúa và Ðền Thánh nơi gặp gỡ Thiên Chúa. Nào, chúng ta cùng mang lấy những tâm tình của tác giả thánh vịnh này, để được tiếp thêm sinh lực cho việc nuôi dưỡng đức tin, để biết dành trọn vẹn tâm tư quy hướng về Thiên Chúa và Ðền Thánh của Người.

Như nai rừng mong mỏi

tìm về suối nước trong,

hồn con cũng trông mong

được gần Ngài, lạy Chúa.

Từ cơn khát thể lý như nai rừng khát suối nước trong, tác giả thánh vịnh giúp chúng ta dễ dàng thấu hiểu được cơn khát linh thánh của linh hồn đó là khát khao Thiên Chúa. Và rồi, trong nỗi khao khát cháy bỏng chỉ có thể được diễn tả qua sự giới hạn của ngôn từ, người viết muốn nêu bật được điều đang tha thiết chờ mong: đó là thời khắc được đến trước Tôn Nhan Chúa.

Thế nhưng, nỗi niềm khao khát của tác giả thánh vịnh dường như vẫn phảng phất điều gì đó nghèn nghẹn cay cay khi tác giả phải đối diện với thực tại cuộc sống hằng ngày:

Châu lệ là cơm bánh đêm ngày,

khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi:

"Này Thiên Chúa ngươi đâu?"

Một khung cảnh rất ồn ào nhưng không mấy vui tươi bởi sự bủa vây châm chọc, nhạo cười của thiên hạ qua câu hỏi: "Này Thiên Chúa ngươi đâu?" Phải chăng đây là lúc đức tin của người của tác giả thánh vịnh cũng như của tất cả chúng ta đang gặp phải thách đố? Phải chăng đây cũng chính là thời điểm vàng để người có đức tin xác quyết niềm cậy trông và sự quy hướng về Thiên Chúa cách trọn vẹn hơn? Nếu như lúc trước, lúc này hoặc những lúc khác, chúng ta cũng gặp phải tình cảnh tương tự, thì ước gì chúng ta có thể làm tiêu tan những nghẹn ngào ấy nhờ lòng tin yêu vào Chúa. Và rồi, hãy cùng với tác giả thánh vịnh tìm lại với những khoảnh khắc tuyệt vời, khi được hoà mình vào đoàn người hành hương lên Ðền Thánh để gặp gỡ Thiên Chúa:

Tôi thả hồn miên man tưởng nhớ

thuở tiến về lều thánh cao sang

đến tận nhà Thiên Chúa,

cùng muôn tiếng reo mừng tán tạ,

giữa sóng người trẩy hội tưng bừng.

Nhớ lại nguồn ân phúc ngọt ngào từ những lần gặp gỡ Thiên Chúa, nhớ lại những ngày hoan hỉ trong muôn tiếng tạ ơn reo vui mừng hát tại Ðền Thánh, có lẽ nào những nấc nghẹn kia lại không tan biến và đem lại niềm xác tín để trả lời cho câu hỏi "Này Thiên Chúa ngươi đâu?" hay sao?

Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,

xót xa phận mình mãi làm chi?

Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,

Người là Ðấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.

Hơn nữa, việc nhớ lại và ghi sâu cảm nghiệm Thiên Chúa là Ðấng Cứu Ðộ, là Thiên Chúa yêu thương, chắc hẳn cũng là giải pháp đánh tan mọi phiền muộn và xót xa. Ngoài ra, việc nuôi dưỡng những tâm tình kết liên với Chúa qua kinh nguyện, qua việc tâm sự với Chúa, nhìn lại những ân lộc Chúa ban cũng là một phương thế quy hương về Chúa để sống trong Ngài.

Ban ngày Chúa gửi tình thương xuống,

con ngâm nga bài thánh nhạc thâu đêm

thành kinh nguyện dâng Chúa Trời nguồn sống.

Con thưa cùng Thiên Chúa,

là núi đá bảo vệ đời con: "Chúa quên con sao đành?

Sao con phải lang thang tiều tuỵ,

bị quân thù áp bức mãi không thôi?"

Cách hỏi về Thiên Chúa như thế có thể mang tính chất nghi ngờ, có thể là sự cố tình cười nhạo vì cho rằng Thiên Chúa vắng bóng trong cuộc đời. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì hãy vực dậy tinh thần, rồi lại tiếp tục vực dậy tinh thần và giữ vững đức tin chính là cách thức mà tác giả thánh vịnh đã làm; đó cũng là cách Chúa Giêsu đã làm khi Ngài phải đối diện với những cười nhạo trên thập giá.

Lạy Thiên Chúa, con là kẻ lưu đày xa Chúa, con biết mong đợi gì, cậy trông gì, nương tựa gì ngoại trừ một mình Chúa. Con khao khát Chúa và chính Chúa mới có thể làm dịu cơn khát của con. Chúa lại còn cho con tìm thấy niềm vui đầy tràn khi con hân hoan tiến về thánh điện để gặp gỡ Chúa khi tham dự Thánh Lễ mỗi ngày. Lạy Chúa, xin đỡ nâng con, xin nhận lời con khấn cầu mà ban cho đời con dạt dào niềm cậy tin nơi Chúa và cho môi miệng con cũng luôn cất tiếng ngân vang những lời này:

Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,

xót xa phận mình mãi làm chi?

Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,

Người là Ðấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.

Amen.

Nt. Maria Thérèse Bùi Thị Minh Thùy, O.P.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page