Niềm Tin

(Những Chia Sẻ Mục Vụ và Những Câu Chuyện Gợi Ý

Suy Tư Và Cầu Nguyện hằng ngày)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 028 -

Có Nhau Lúc Hoạn Nạn

 

Có Nhau Lúc Hoạn Nạn

Nt. Rosa Lê Ngọc Thùy Trang, MTGCQ.

(RVA News 24-03-2023) - Chuyện kể rằng:

Nhân dịp ăn mừng huê lợi trong năm được bội thu, một người phú hộ đã quyết định làm thịt vài con bò lớn, đốt mấy đống lửa thật to trong khuôn viên của trang trại mình để tổ chức tiệc lớn ăn mừng. Ông gọi người con trai lớn của mình đến và bảo rằng:

- Này con trai, con hãy đi mời tất cả những người bà con thân thuộc, bạn bè và hàng xóm đến cùng dự tiệc với chúng ta!

Người con trai bước ra đường, chạy qua nhà những người hàng xóm và đến nhà những người bà con, bạn bè thân thiết. Vừa chạy hớt hải, anh vừa la to:

- Ôi mọi người ơi! Các kho lúa nhà tôi bị cháy rồi. Lửa và khói đang ùn ùn bốc lên. Xin mọi người làm ơn đến phụ chúng tôi dập tắt lửa, không thôi chúng tôi phá sản mất.

Anh gọi khản cả cổ mà những cánh cửa nhà bà con, bạn bè, hàng xóm của anh đều đóng kín. Ðược một hồi lâu, người con trai đứng lại quan sát và thấy chỉ có một số người không mấy quen biết đang xách thau, thùng chạy theo anh, còn những người bà con và hàng xóm thân thiết đều chẳng thấy ai cả. Anh đã đưa những người tốt bụng đó đến nhà mình và trước sự ngạc nhiên của họ khi chẳng thấy đám cháy đâu cả mà chỉ thấy tiệc rượu đã bày sẵn, người con trai trân trọng mời họ vào nhà. Người cha ngạc nhiên hỏi người con trai:

- Con đã mời những ai vậy? Bố chưa hề gặp những người này bao giờ. Còn những người bà con và hàng xóm, bạn bè của chúng ta đâu mà bố chẳng thấy?

Người con trai lễ phép đáp:

- Thưa bố, đây là những người xa lạ với chúng ta, nhưng họ là những người sẵn sàng ở bên chúng ta khi nghe biết chúng ta gặp hoạn nạn. Cho nên, họ xứng đáng được vào dự tiệc vui với chúng ta. Còn những người thân thuộc và quen biết thì đã không ngần ngại bỏ rơi chúng ta, khi biết chúng ta gặp khốn khó. Những người đó không xứng đáng vào dự tiệc với mình, bố à!

Quý vị và các bạn thân mến,

Cổ nhân đã nhận định rằng: "Dò sông dò biển dễ dò, đố ai lấy thước mà đo lòng người". Thật vậy, sông kia có rộng đến mấy cũng thấy được bến bờ; biển nọ có sâu đến đâu, người ta cũng có những phương tiện để dò được độ thăm thẳm. Thế nhưng lòng người: khi vui, lúc buồn, khi rộng, lúc hẹp... không thể nào mà đo được. Dù vậy, cũng có một cách thế để biết được tấm lòng của ai đó có chân thành hay giả dối, có thật sự rộng hay hẹp đối với mình, đó chính là nhìn xem khi mình đang hưng thịnh ai hay lui tới với mình và lúc mình gặp hoạn nạn thì ai là những người cận kề, giúp đỡ mình. Người con trai trong câu chuyện bên trên đã áp dụng phương cách đó. Anh đã tri hô rằng nhà mình đang gặp nạn và cần được cứu giúp. Ngay trong khoảnh khắc ấy, chân tướng của bao người mới bắt đầu lộ diện.

Rất nhiều lúc trong đời, chúng ta phải đắng lòng mà thốt lên rằng: "Lúc ăn chơi ở đâu cũng thấy bạn, Lúc hoạn nạn gọi bạn chẳng thấy đâu". Ðây cũng là lẽ thường. Có lúc, sự bạc bẽo ấy đến từ những người mà chúng ta quen biết. Cũng có khi sự bạc bẽo đó đến từ chính chúng ta, khi chúng ta vồn vã đến với tha nhân trong những lúc họ thành công và sung túc nhưng lại quay lưng, bỏ rơi họ vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, quyền lợi của mình.

Trong hành trình Mùa chay này, chúng ta hồi tưởng lại những chặng đường thăng trầm trong cuộc đời của Chúa Giêsu khi Người thi hành sứ vụ cứu độ trần gian. Có bao đoàn lũ dân chúng đông đúc hàng ngàn, hàng ngàn người lũ lượt đi theo Chúa Giêsu, tung hô, ca ngợi Chúa khi Người thực hiện các phép lạ để cứu sống, chữa lành, tha tội, đem lại những lợi ích cho họ. Thế rồi cũng chính những đám người đó không ngần ngại quay lưng lại với Chúa khi không nhận được nơi Chúa điều mà họ mong muốn. Thậm chí, có một số người còn tỏ thái độ chống đối, loại trừ Chúa. Và càng đau lòng biết bao khi chính các môn đệ thân tín hằng đi theo Chúa, được ở với Chúa, được chứng kiến các phép lạ, và được nghe Chúa giảng dạy đã khiếp nhược bỏ rơi Chúa đơn độc, khi Người bước vào chặng đường Thương Khó. Trong những phút cầu nguyện này, chúng ta xin lỗi Chúa vì nhiều lúc mình cũng như các môn đệ ngày xưa: vui mừng, biết ơn Chúa khi thành công và nhận được các ơn lành của Chúa, nhưng lại lắm khi làm ngơ, rời bỏ Chúa khi không được Chúa ban ơn như lòng mình ước nguyện.

Lạy Chúa, xin ban ơn giúp sức cho chúng con, để chúng con luôn trung thành với Chúa trong mọi thử thách và không bao giờ bỏ rơi anh chị em mình khi họ gặp khó khăn, hoạn nạn. Amen.

Nt. Rosa Lê Ngọc Thùy Trang, MTGCQ.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page