Ngày 7.11.2001
Mừng Hụt
Ở nước Tống có một người nhặt được tờ khế ước của người khác đã vứt đi vì hết giá trị. Anh ta rất là phấn khởi và trân trọng nó, lại còn cẩn thận tính toán những con số ghi chép trên tờ khế ước, sau đó, dương dương đắc ý nói với người hàng xóm : "Tôi sẽ trở thành phú ông ngay tức khắc".
(Liệt tử)
Suy Tư:
Tờ khế ước đã hết giá trị mà người ta vẫn còn trân trọng nó, bởi vì người ta không biết chữ, hoặc là người ta không chịu đọc kỹ ngày tháng bên trên tờ khế ước...
Cũng vậy, có những lúc chúng ta ngồi nhớ lại những chuyện đã qua mà hối tiếc, chúng ta ngồi lại hồi tưởng chuyện năm xưa mà trân trọng, mà hãnh diện... Nhưng cái thực tại trước mắt thì chúng ta bỏ quên không màng nghĩ đến, hoặc nghĩ đến nhưng không muốn bắt tay vào việc.
Chuyện ngày xưa, chuyện hôm qua, hôm kia dù đẹp đến đâu thì cũng là quá khứ, chúng ta không thể níu kéo lại được. Nhưng chuyện hôm nay, chuyện hiện tại bây giờ mới đáng để cho chúng ta trân trọng, bởi vì chính giây phút nầy đây khi tôi làm một việc tốt, thì tôi đã trở nên người có ích cho xã hội, cho Giáo Hội, cho cộng đoàn; chính giây phút nầy đây, khi tôi quyết tâm sống khiêm tốn, sống yêu thương, thì tôi đã trở nên người hữu dụng cho mọi người...
Tôi đã dùng giây phút hiện tại như là một món quà, như một ân sủng của Thiên Chúa đã cho tôi mà người khác không có?
Lm. Nhân Tài, csjb.
(Dịch và viết suy tư)