Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


 

Ngày 5.12.2001

 

Khéo Nhạo Ẩn Sĩ

 

Nước Tề có một vị ẩn sĩ tên là Ðiền Trung.

Có một hôm, Khuất Cốc người nước Tống đi thăm ông ta, cố ý trêu chọc, nói: "Tôi nghe nói ông đã xa lìa nhân thế, phong cách cao thượng, tiết khí sáng ngời, không cậy nhờ vào người khác để sống, khiến cho mọi người rất bội phục. Tôi là người biết trồng bầu nậm, có một trái bầu nậm lớn, rắn chắc như đá, vỏ dày không xoang, muốn tặng cho ngài để bày tỏ lòng kính trọng".

Ðiền Trung nói: "Bầu nậm có thể là quý, nó có thể dùng để đựng đồ vật, mà trái bầu nậm của ngài bây giờ không thể cắt ra để đựng đồ vật, không thể dùng để đựng rượu, thì trái bầu nậm nầy hoàn toàn không có tác dụng gì cả".

Khuất Cốc nói: "Ðúng vậy, tôi thì muốn đem đồ vô dụng ấy vứt đi! Bây giờ ngài ẩn cư nơi đây, không nhờ người khác để sống, đối với quốc gia cũng hoàn toàn không có tác dụng gì cả, chuyện này cùng với trái bầu nậm rắn chắc có phải là hai dạng không?"

                                                                                (Hàn Phi tư

 

Suy tư:

Các vị ẩn sĩ ở trong rừng sâu, xa lánh phố thị xa hoa, người người đông đúc, để tìm cho mình một chốn yên tĩnh, để cho tâm hồn dễ dàng thanh thoát, đó là những người đã thấu đáo thế sự thăng trầm. Nhưng đối với những người coi chuyện đời là trên hết, thì các vị ẩn sĩ chính là những người vô dụng, không giúp ích cho ai cả.

Các vị ẩn tu của Giáo Hội Công Giáo thì lại khác, các ngài (rất ít người) được ơn soi sáng vào trong rừng sâu, trong hoang địa để sống đời chiêm niệm, và trước mặt Thiên Chúa thì các ngài không phải là người vô dụng. Trái lại, các ngài chính là những gốc rễ cái của cây cổ thụ là Giáo Hội, chính các ngài đã bám chặt vào sâu trong đất, để làm cho cành cây hoa lá là các nhà truyền giáo, các dòng tu hoạt động cho việc mở mang Nước Chúa, được dồi dào phong phú thêm lên.

Chúng ta cũng là những vị ẩn tu giữa đời, nếu chúng ta biết làm cho thành thị trở thành sa mạc, biết làm cho đời sống xô bồ trở thành yên tĩnh của rừng sâu; hoặc nói như triết lý võ đạo thì tĩnh trong động và động trong tĩnh, để không những thắng mình mà còn chế ngự được người. Cũng có nghĩa là chúng ta dùng chính đời sống nội tâm luôn kết hợp với Thiên Chúa, để dù cho ở trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng có thể có sự yên tĩnh của tâm hồn. Ðó chính là nền tảng của ơn thánh rồi vậy./.

 

                                                                                    Lm. Nhân Tài, csjb.

                                                                                    (dịch và viết suy tư)

 


Back to Home Page