Ngày 30-1-2002
Không Oán Trách
Hoa sen ấm ức hỏi Chúa Tạo Vật:
- "Con đem hương thơm thấm tận tim gan của con, bộ mặt đẹp đẽ của con cho người thưởng thức, thân và rể để dành cho người làm thức ăn, nhụy hoa có thể dùng làm thuốc. Con đem cuộc đời của con ra cống hiến mà không giữ lại một chút gì, Ngài còn muốn con như thế nào nữa chứ?"
Chúa Tạo Vật trả lời:
- "Ta muốn con không oán trách!"
(Hạnh Lâm Tử)
Suy tư:
Cây đèn cầy khi nó tỏa sáng chiếu soi, thì tự nó hao đi, nhưng nó không oán trách, vì đó là bổn phận của nó. Nó tự hủy mình để mọi người được vui vẻ và hân hoan.
Khi chúng ta đã dốc toàn lực ra để làm tròn bổn phận, mà chẳng có nhận được một lời khen thưởng hay động viên, chúng ta đừng than thở nản chí, vì việc chúng ta đang làm là làm cho Chúa, vì Chúa.
Mà đã làm cho Chúa thì cần gì phải trông mong một lời khen của người đời chứ?
Tiếng khen của người đời thì như mây bay gió thoảng, không tồn tại, không làm cho chúng ta được sống đời đời, nhưng ngược lại, nó còn làm cho chúng ta thêm kiêu căng và hợm hỉnh...
Người đời khen khi chúng ta thành công, và sẽ chửi "như tát nước" vào mặt khi chúng ta thất bại, dù chúng ta đã làm hết sức mình.
Còn Thiên Chúa thì ngược lại, Ngài không khen khi chúng ta thành công và cũng không chê khi chúng ta thất bại, nhưng Ngài sẽ mĩm cười chúc lành cho chúng ta, vì chúng ta không biết oán trách khi thi hành bổn phận của mình...
Lm. Nhân Tài, csjb.
(dịch và viết suy tư)