Ngày 24-1-2002
Nô Lệ Cho Thói Quen
Có một thời, hoa sen rất được mọi người tán thưởng, nhưng đến khi tiếng vỗ tay chấm dứt, thì nó lại cảm thấy như mất cái gì đó, bản thân không được thoải mái.
Chúa Tạo Vật nói: "Người nát rượu chìm trong cồn, người đánh bạc lạc mất giữa những con số, con chữ...
Lúc nào anh đắm đuối trong thói quen, thì anh sẽ trở thành nô lệ cho thói quen".
(Hạnh Lâm Tử)
Suy tư:
Cũng là chuyện thường tình của con người mà thôi, mấy cô gái khi nghe ai khen mình đẹp thì khoái tít mù lên chứ. Ai khen mình tài giỏi thì cũng sung sướng hơn được điểm 10.
Nhưng nếu nhìn một cô gái mà nói: cô xấu như... quỷ dạ xoa. Thì có nước mà chết sớm. Cô ta sẽ la toáng lên, nào là có mắt như đui, nào là mắt không tròng, nào là...
Con người ta ai cũng thích được kẻ khác khen, dù là khen dối trá, khen để lấy lòng, khen để hưởng xái vài chút danh quyền, chút tình yêu còm cỏi...
Vì thế, khi người ta không còn khen nữa thì lại buồn sầu, lại trách móc và hận đời.
Khen hay chê, không phải tự nhiên mà có, nhưng bởi tại mình mà ra. Mình làm tốt: khen, Mình làm dở: chê.
đó là chuyện thường tình của người đời, chẳng có chi lạ cả.
Nhưng cái lạ chính là: Khi người ta khen hay chê, mà mình vẫn vui tươi, mĩm cười sung sướng, coi họ là anh em, cái đó đúng là "ngược đời", là môn đệ của Ðức Kitô vậy.
Lm. Nhân Tài, csjb.
(dịch và viết suy tư)