Ngày 11-1-2002
Kêu Thẳng Tên Mẹ
Nước Tống có một người trí thức đi nước ngoài học tập 3 năm. Sau khi trở về nhà thì kêu thẳng tên mẹ, bà mẹ hỏi anh ta học hành ra sao mà lại đem tên mẹ ra kêu như thế.
Anh ta nói: "Ở trên đời này con chỉ sùng bái các hiền nhân; không ai hơn được vua Nghiêu và vua Thuấn, nhưng con cũng cứ kêu tên của họ ra. Ở trong vũ trụ, con cho rằng cái lớn nhất không gì vượt qua trời và đất, nhưng con cũng kêu tên của chúng nó. Bây giờ, mẹ không có tài giỏi sáng suốt như vua Nghiêu vua Thuấn, cũng không vĩ đại như trời và đất, thế thì tại sao con không thể kêu tên mẹ ra chứ?"
Bà mẹ nói: "Theo như lời con nói, thì tất cả những gì con đã học qua, con đều có thể thực hành được hoàn toàn. Nếu là như vậy thì con nên đi thực hành từng việc một trước, sau đó thì kêu tên mẹ thêm lần nữa!"
(Chiến quốc sách)
Suy tư:
Cha mẹ là người sinh ra ta, bổn phận tự nhiên của người làm con là phải có hiếu đối với các ngài. Nói theo kiểu bình dân: trời đã sinh ra như thế.
Cha mẹ bỏ bê con cái, sinh con ra đem bỏ thùng rác kiến bò khắp mình (như sự việc xảy ra vào cuối năm 2001 tại Ðài Trung Ðài Loan), hoặc bỏ trước cổng bệnh viện để hi vọng ai đó có lòng nhân từ đem về nuôi..., đó là việc làm trái ngược với tự nhiên và vô lương tâm; con cái mà chửi mắng cha mẹ, đánh cha mẹ, giết cha mẹ là trái ngược với tự nhiên, là ác ôn côn đồ, đáng bị nguyền rủa.
Có người đi học được vài chữ bên Tây bên Tàu, khi trở về nhà thì coi cha mẹ không ra gì, đối xử với cha mẹ và người thân cận y như là cha mẹ của cha mẹ không bằng: kiêu ngạo, phách lối, ba hoa chích chòe....
Nếu cha mẹ không nuôi nấng, không cho đi học, không yêu thương chăm sóc, thì thử hỏi lấy gì mà kiêu căng chứ? Vậy thì, việc trước tiên phải học và phải thực hành là: thảo kính cha mẹ, vui vẻ với các anh chị em, yêu thương giúp đỡ mọi người, đó là việc hợp với lẽ tự nhiên và là lệnh truyền của Thiên Chúa.
Tôi đã làm được như thế chưa?
Lm. Nhân Tài, csjb.
(dịch và viết suy tư)