Mỗi Ngày Một Câu Chuyện

Linh Mục Juse Maria Nguyễn Nhân Tài, CSJB. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 23.05.2002

 

Cầm Nhầm Bàn Ủi

 

Ở Thái Nguyên có một người ban đêm bị cháy nhà, vội vàng bê các đồ vật trong nhà ra ngoài, lúc chuẩn bị vác cây giáo đồng, thì không ngờ cầm nhầm cái bàn ủi, thế là kinh hoảng la lên, nói với đứa con:

- "Lạ ! Lửa chưa cháy tới, mà sao cây giáo đã bị cháy mất cái cán dài rồi?"

                                                                                (Tiếu lâm)

 

Suy tư:

Có người kể rằng: Mùa hè đỏ lửa năm 1972 tại Quảng Trị, trong lúc hai bên giao tranh ác liệt thì dân chúng di tản vào Huế, vì sợ bom đạn pháo rơi trúng, có một bà mẹ đã đem đứa con còn nhỏ bỏ vào trong cái thúng và gánh chạy giặc, khi đến nơi an toàn thì không thấy con đâu cả, sau khi định tâm lại bà mới hay rằng, trong lúc sợ hãi vội vàng hấp tấp, thay vì đem con bỏ vào trong thúng, thì lại bê cái gối bỏ vào mà chạy cho nhanh...

Ở đời không có gì sợ hãi cho bằng cái "đột xuất", cái đột xuất đáng sợ nhất chính là "chết đột xuất", tức là chết bất thình lình, chết mà không kịp trăn trối hay chuẩn bị phần rỗi linh hồn gì cả.

Vì cái "đột xuất" đáng sợ này, mà Chúa Giêsu đã nói với chúng ta: "Anh em cũng vậy, hãy sẳn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến" (lc 12, 40).

Có nhiều cái "đột xuất" xảy ra trong đời tôi: đột "xuất" bị bệnh, đột xuất bị tai nạn, đột xuất té xe, đột xuất... bị chửi, đột xuất bị hiểu lầm.v.v...  Tất cả những cái "đột xuất" ấy chính là lời cảnh cáo hoặc là lời nhắc nhở của Thiên Chúa đối với tôi. Tôi có hiểu như thế để sẵn sàng chờ đón cái "đột xuất" khi mà Chúa thương gọi con về hay không?

 

                                                                                    Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

                                                                                    (dịch và viết suy tư)


Back to Home Page