Ngày 13.3.2002
Ai Nhớ Mãi Không Quên
Chim khách có giúp đỡ cho tha nhân.
Cách xa rất lâu sau đó, người nọ đối với chim khách vẫn một lòng cảm khích biểu lộ tình cảm. Chim khách không tránh khỏi dương dương tự đắc, nói với Chúa Tạo Vật:
- "Ngài coi, người ấy vẫn cứ nhớ mãi không quên ân đức của con".
Chúa Tạo Vật thở dài, nói:
- "Bé con, nhớ mãi không quên, chính là bản thân con đó!"
(Hạnh Lâm Tử)
Suy tư:
Giúp cho tha nhân mà kể lể với mọi người, thì coi như là không giúp.
Giúp cho tha nhân mà có dịp là nhắc tới, tức là đòi người ta trả công.
Giúp cho tha nhân mà không nhận tiếng cám ơn của họ là kiêu ngạo, là khinh bỉ họ.
Với tấm lòng thành thật giúp đỡ họ, chỉ vì họ là con cái Thiên Chúa và cũng là anh chị em của tôi, đó mới thật sự là yêu người, và nâng cao phẩm giá của tha nhân.
Người nghèo khó, người cần giúp đỡ chung quanh chúng ta rất nhiều, nhưng mấy ai nhận được sự giúp đỡ chân thành như thế?
Rất ít người nhận ơn rồi quên ơn, mà nếu họ có quên thì cũng chẳng "nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ" ấy, vì Thiên Chúa biết tâm hồn của chúng ta là được rồi.
Ðừng than là họ quên ơn, cũng đừng buồn vì họ "ăn cháo đáo bát". Bởi vì khi chúng ta đong cho ai đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong lại cho chúng ta đấu ấy (Mt 7, 2). Không lỗ lã đâu mà sợ.
Lm. Nhân Tài, csjb.
(dịch và viết suy tư)