Ngày 28-2-2002
Con Cò Diệc Trắng Tự Thắt Nút
Con cò diệc trắng bị bệnh, cơm nước chẳng màng nghĩ tới, hơi thở yếu ớt suy nhược, miệng thì không ngớt kêu lên:
- "Khổ quá, quá khổ, có ai đến cứu giúp tôi với?"
Cú mèo nói với Chúa Tạo Vật cứu giúp, Chúa Tạo Vật kiểm tra một hồi, than thở nói:
- "Nó không có bệnh tật gì cả, chỉ là đem cái tâm của mình buộc chặt mà thôi".
Cú mèo nói:
- "Như vậy thì mau giúp nó nới lỏng ra ạ!"
Chúa Tạo Vật trả lời:
- "Chính nó tự mình thắt mình đấy, nó không tự giải tháo, thì người khác giúp được gì chứ?"
(Hạnh Lâm Tử)
Suy tư:
Con người ta khi làm một việc gì trái với lương tâm, thì thường bị mặc cảm dày vò. Hoặc vì cảm thấy mình thua thiệt với chúng bạn nhiều quá mà sinh ra mặc cảm, luôn thu mình trong cái vỏ mặc cảm thua thiệt - như con ốc thu mình trong cái vỏ cứng- và mặc cảm này càng ngày càng lớn không thể thu hẹp trong tâm hồn được nữa, nên khi có cơ hội là bùng nổ ghê gớm (như hận đời, chán đời, và có thể đưa đến giết người hay tự tử...)
Tự mình giam mình trong cái vỏ mặc cảm, thì cũng giống như tự mình... ngồi tù, giam mình trong bốn bức tường của mặc cảm. Rồi yếm thế, chán đời, mất luôn nguồn sinh khí của tuổi trẻ, chẳng khác gì để phí tuổi thanh xuân trong nhà... tù.
Không một bác sĩ nào có thể chữa lành cho chúng ta cái bệnh mặc cảm, các bác sĩ chuyên về khoa tâm lí trị liệu, cũng chỉ đưa ra phương pháp để giúp chúng ta mà thôi, còn trị liệu là do chúng ta tự chữa lấy.
Nếu chúng ta không tự mình chữa cho mình, thì không ai có thể giúp chúng ta được.
Tự mình chữa cho mình chính là dùng ý chí và quyết tâm của mình để vươn lên phía trước, mà phía trước của chúng ta chính là hi vọng. Người hi vọng là người luôn dựa vào ân sủng của Thiên Chúa để sống cho phù hợp với tinh thần Phúc Âm, đó là Yêu Thương.
Yêu Thương là lưỡi gươm sắc bén chém đứt xiềng xích mặc cảm trói buộc mình.
Lm. Nhân Tài, csjb.
(dịch và viết suy tư)