Ngày 5-2-2002
Ðối Thoại Với Bùn (IV)
Có người hỏi bùn:
- "Anh dốc lòng với đất, im hơi lặng tiếng, bị người giày xéo, áo ngoài lại không màu sắc, anh không cảm thấy mình không đúng tí nào cả hay sao?"
Bùn nói:
- "Khôn ngoan chân chính là (che dấu) ở bên trong; tài hoa chân chính là ở chổ trầm mặc; tôi làm cho cỏ hoa cây cối sinh trưởng tràn trề, chất dinh dưỡng cung ứng cho chúng nó không thiếu, sinh mệnh của tôi vô cùng, sức mạnh của tôi còn chưa lộ ra rõ ràng sao?"
(Hạnh Lâm Tử)
Suy tư:
Bố mẹ thường lo âu khi thấy con cái tài hoa phát tiết hết cả ra ngoài, đó là quan niệm của dị đoan:"đa tài bạc mệnh, hồng nhan đa truân".
Con nít mà ăn nói có hơi chút rõ ràng, nhanh nhẹn, thì nói là... con nít ranh, lém...
Thanh thiếu niên mà ăn nói chững chạc, có chút hiểu biết, thì cũng nói: thằng lỏi đời...
Sự khôn ngoan của vua Salômon thì chẳng có ai thấy, chỉ đọc trong Kinh Thánh một vài câu chuyện khôn ngoan của ông, nhưng rồi sự khôn ngoan ấy cũng mất đi. Sự khôn ngoan của người đời là để làm lợi cho mình, tìm danh vọng, địa vị, tiền tài, do đó mà nó chóng qua mau tàn.
Khôn ngoan đích thực của chúng ta là thập giá của Ðức Kitô.
Khôn ngoan không bộc lộ ra bên ngoài, đi đâu cũng ngẩng cái mặt lên: ta là khôn ngoan, là cái rốn của tụi bây...
Khôn ngoan không phải là nói những lời cao siêu không ai hiểu, mà chính là những lời mộc mạc, phát xuất từ lòng yêu mến Thiên Chúa, thấm nhuần lời của Thiên Chúa. Bởi vì sự khôn ngoan của Thiên Chúa khác với sự khôn ngoan của loài người...
Lm. Nhân Tài, csjb.
(dịch và viết suy tư)