Lời tâm sự của người mẹ
Tôi tưởng đã mất con
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Lời tâm sự của người mẹ:
"Tôi Tưởng Ðã Mất Con,
Nhưng Hôm Nay Khi Nó Chết, Nó Thật Sự Rất Gần Tôi"
Một buổi sáng, tôi gặp Bảo ở Trung Tâm Bài Lao Phạm Ngọc Thạch, khi ấy anh đang quằn quại với cơn đau thể xác, hai lá phổi đang hành anh, và nỗi đau tinh thần: gia đình đã bỏ anh. Tôi lang thang tìm nhà anh nhưng mọi người có biết anh nhưng không ai biết nhà anh ở đâu cả... Trở về bệnh viện trao đổi thêm, tôi làm hồ sơ giới thiệu em cho Ttung Tâm Mai Hòa, nơi chăm sóc những bệnh nhân HIV giai đoạn cuối không nơi nương tựa. Bảo được nhận về Trung Tâm, và tôi là người đón em lên.
Ðến nơi, nhà cửa khang trang, các Sr. tiếp đón niềm nở, ân cần. Bảo như tìm được mái ấm, nét mặt tươi vui, như vứt lại đàng sau quá khứ đau thương, tê tái... "Con đã có chỗ ở, có người chăm sóc như mẹ và hơn mẹ..."
Rồi nhiều ngày sau đó, tôi lại một lần nữa tìm đến ngôi nhà của gia đình Bảo trước đây, nhưng lại ra về tay không với một lời từ chối: "Tôi không biết nó, nhà nó đi rồi".
Sr. Thanh (Dòng Nữ Tử Bác ái Vinh-sơn) và Thầy Trung (ở nông trường Lô 6 Củ Chi, bên cạnh Trung Tâm Mai Hòa, đang lo cho những trẻ em nghèo ở địa phương) lại một lần nữa tìm đến, có kết quả hơn. Mẹ và anh của Bảo đã tìm đến Trung Tâm để thăm con, thăm em. Với những lời tạ lỗi, và tha thứ giao hòa. Trung Tâm Mai Hòa, và trại Vinh-sơn (nơi Bảo nằm) thành điểm giao hòa kết lại tình mẹ con, tình anh em trong làn nước mắt... khiến cho quý Sr. và anh chị hộ lý phải mủi lòng xúc động.
Rồi ít ngày sau, Bảo ra đi vĩnh viễn sau nhiều lần trở bệnh. Nhưng như thể chờ đợi mong mỏi lần cuối, Bảo đã gắng sống thêm cho đến khi mẹ và anh lên Trung Tâm, vào phòng chăm sóc đặc biệt, và cất tiếng gọi con, Bảo mở mắt nhìn và ánh lên niềm vui tràn trề, rồi tay chân lạnh dần. Em ra đi thanh thản, như đã trút hết bụi trần... Ðúng, Bảo đã trút hết bụi trần, giũ bỏ tất cả những ám ảnh ma quái của nàng tiên nâu.
Mẹ Bảo đã tâm sự cùng tôi: "Tôi tưởng đã mất con, nhưng nó giờ đây rất gần tôi, tôi mãi có nó... Thầy có biết vì sao không? Vì tôi rất thương nó, nhưng không còn có thể cưu mang nó, không thể...? Mẹ mà khi nghe tiếng con về, hay nghe có người báo là nó về là tim như ngừng đập... mọi cửa đều đóng kín, và tôi tưởng đã mất nó mãi mãi. Nhưng không, giờ đây tôi có nó mãi mãi bên mình. Nhưng tại sao tôi cũng thương nó, đã tìm đủ mọi cách mà không thể cứu nó ra được? Hoàn toàn bất lực?"
Ðúng là hoàn toàn bất lực! Quyền lực, sức mạnh, và cả tình yêu nhân loại chưa đủ biến đổi một con người. Nhưng điều gì đã biến đổi Bảo: đó là những lời kinh, những câu chuyện, những bài hát Thánh Ca, mà sâu thẳm cái chất chứa bên trong đã đánh động Bảo quay về, hướng lên trời cao, hướng lên Thánh Giá Ðức Giê-su đã sống và đã chết cho chính anh.
Chính Danh Giê-su mà em cứ kêu lên mãi trong những ngày sống cuối cùng của Bảo. Mà chứng nhân của mối tình yêu thương đó chính là quý Sr. Tuệ Linh, Sr. Thanh, Sr. Thiên Ái, Sr. Bảo Tịnh và anh chị hộ lý hằng ngày chăm sóc, từng đêm trực lo lắng cho em mỗi khi em trở bệnh, đã đem chính Ðức Tin gieo trồng vào lòng em.
Hạt giống nảy mầm. Bảo lãnh nhận 3 Bí Tích Nhập Ðạo, và đã chết trong vòng tay yêu thương. Mà như mẹ Bảo đã nói: "Ánh mắt nó rất tươi, có thần (có Chúa ở trong em), dù lực cùng sức kiệt". Có Chúa, Bảo đã chiến thắng bệnh tật, tội lỗi, và bao thói tật. Bảo ra đi, để lại bao tình cảm đẹp, ngậm ngùi nơi những người đã từng chăm sóc cho Bảo. Xin gởi ánh mắt ấy, nụ cười ấy lên đến cho quý anh chị em, và dâng tất cả lên Chúa.
Xin cầu nguyện, và góp sức với quý Sr. ở Trung Tâm Mai Hòa và cả với những anh chị em đang âm thầm đem lại nụ cười cho những người bị HIV / AIDS tàn phá cả thể xác lẫn tâm linh...
Mai Hòa 10.9.2001,
Tâm tình viết từ những chia sẻ của quý Sr. và anh em bệnh nhân sau ngày lên thăm Trung Tâm trước khi về tĩnh tâm năm tại Thủ Ðức
Ts. Lê Văn Hoàng (OFM)
(Trích dẫn từ Ephata Việt Nam số 30, năm 2001)