Chúa Ðã Cứu Tôi
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Tôi tên là Ðỗ Cao Minh, sinh ngày 02.10.1974. Thánh bổn mạng của tôi: Ðô-mi-ni-cô Xa-vi-ê. Tôi được ơn kêu gọi và quay về với Chúa. Tôi mồ côi ba từ năm lên hai, nhưng tôi đã được mẹ và anh chị thương yêu. Tôi đã lãnh nhận bí tích Rửa Tội và Rước Lễ. 13 tuổi tôi lãnh nhận bí tích Thêm Sức. Thời đó, tôi là một đứa bé hiền lành, giúp lễ trong nhà nguyện Xóm. Năm 16 tuổi, hào quang cuộc sống đã cuốn hút tôi, nào là: quần áo mới, xe cộ, cà-phê, thuốc lá, bi-da. Tôi lạnh nhạt với Chúa, bỏ đi xem lễ. Ma quỷ đã cám dỗ và lôi kéo tôi ra xa Chúa tự lúc nào tôi cũng không biết.
Ðể có tiền ăn chơi tôi đã qua ga Sài-gòn làm bốc vác hàng, làm vé chợ đen và móc túi, "đi làm ăn" (đi ăn trộm)... bất cứ việc gì miễn có nhiều tiền. Nếu bị bắt thì giả vờ khóc, người ta đánh vài cái rồi cũng thả đi. Cho tới năm gần 18 tuổi, được bõ đỡ đầu giới thiệu, tôi đi làm ở xí nghiệp may. Vì không có nghề nên lương thấp. Làm được vài tháng thì tôi nghỉ luôn. Lúc đó là cuối năm 1992, chuẩn bị bước vào tuổi 19. Chị tôi bên Mỹ gởi tiền về cho gia đình, và cho tôi 1.000 USD để mua xe vì nghe nói là tôi đi làm xí nghiệp may. Tôi mua ngay chiếc Nova đời 92, đời mới. Có xe làm phương tiện, tôi càng sa đọa hơn. Ðể có tiền ăn chơi tôi đã tụ tập thành một băng chuyên đi cướp giật. Ði đêm có ngày gặp ma, nên một lần giựt dây chuyền, chúng tôi đã bị "quả tó".
Thật là tệ hại, thế là hết! Chúng tôi đã bị đưa đi giam ở quận Gò Vấp, tôi bị xử 24 tháng tù giam. Ra tù, tôi đã được 21 tuổi. Trở về tay trắng, bị mọi người coi thường, lại bị sốc trong tình cảm, tôi trả đũa bằng những việc làm tồi tệ là làm hại chính bản thân. Những đồng tiền phi pháp kiếm được, tôi đổ vào Ma Túy. Tôi đắm chìm trong Ma Túy. Tôi theo những đứa bạn tù cho các cô gái điếm vay tiền nặng lãi, thực hiện những phi vụ đi lấy tiền mướn, buôn bán Ma Túy. Tiền kiếm được càng nhiều thì tôi sử dụng Ma Túy càng nhiều, trở thành con nghiện nặng. Vào khoảng tháng 9.1999 tôi bị bắt quả tang đang bán 2 tép Heroine. Cũng may chị kết nghĩa đã lo chạy cho tôi về. Tôi đã bán hết vòng vàng, tiền bạc trả nợ cho người ta, còn vỏn vẹn mỗi chiếc xe Dream, nhưng sau đó cũng bán và hút Ma Túy dần.
Ðang lúc chẳng còn gì để bán, và cũng ngán ngẩm các cơn hành Ma Túy, tôi bị khựng lại bởi một biến cố. Một ngày cuối tháng 5.2000, tôi đi lễ Chúa Nhật tại Nhà Thờ Vườn Xoài sau vài năm không đi lễ. Tôi cầu nguyện bên hang đá Ðức Mẹ, rồi cầu nguyện với Chúa: "Chúa ơi! Cứu lấy con, Chúa ơi! Chúa ơi Cứu lấy con Chúa ơi!" Tôi đã khóc, hai hàng nước mắt lăn trên má tôi thấy nóng nóng.
Lễ xong là 8 giờ tối, về đến nhà tôi xin mẹ 100.000 đồng. 50.000 đồng mua 1 tép hút lần cuối, 50.000 đồng mua một sợi dây xích và ổ khóa thật to để tự xích chân lại và quẳng chìa khóa vào toilette, coi như mất luôn chìa khóa. Tôi làm Dấu Thánh Giá và Ðeo Chuỗi Hạt Mân Côi vào cổ.
Ðêm hôm đó còn chất Ma Túy trong người tôi. Ðến sáng tôi biết rằng sự đau đớn thể xác sẽ đến với tôi vì không còn Ma Túy trong cơ thể tôi nữa. Tôi đã đọc hết một Chuỗi Mân Côi và cầu nguyện Ðức Mẹ xoa dịu nỗi đau thể xác cho tôi. Tôi cầu xin Chúa ban cho tôi vững vàng trong Ðức Tin: "Chúa ơi!" đó là sức mạnh cho tôi vượt qua những cơn đau thể xác. Tôi nhờ mẹ tôi lấy cho tôi 2 tấm ảnh của Chúa Giê-su đội mũ gai và hình cha Phan-xi-cô Trương Bửu Diệp. Tôi để 2 tấm ảnh đó trên đầu nằm của mình.
Những cơn đau đớn thể xác liên tục đến với tôi, từng giờ từng phút. Tôi lại cắn răng và quay vào trong vách nơi có ảnh Chúa Giê-su và Cha Diệp: "Lạy Chúa, Chúa đã đến để yêu thương chúng con, đã hấp hối đau đớn 3 giờ liền trên thập giá, bị đóng đinh và đội mũ gai, máu Chúa đổ ra Chúa đau đớn lắm, nhưng Chúa không hề phàn nàn và quở trách chúng con. Mà Chúa lại còn cầu nguyện Cha của Người trên trời tha tội cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm. Chúa ơi! xin cứu lấy con. Xin cất đi trong thân xác con sự đau đớn này. Chúa ơi! Cứu lấy con. Chúa ơi!"
Tay của tôi nắm chặt lấy mẫu Thánh Giá và hình Ðức Mẹ trong Chuỗi Mân Côi. Ngay lập tức tôi cảm nhận được sự đau buốt trong từng khớp xương của cơ thể tôi dịu đi từ từ chỉ còn lại sự mệt mỏi là do thiếu Ma Túy. Chứ thân xác không còn vật vã lộn qua lộn lại nữa. Và tôi biết rằng Chúa và Ðức Mẹ đã cứu chữa tôi trong lúc tôi đau đớn đến tuyệt vọng.
Hàng ngày tôi đọc Kinh Mân Côi cầu xin Chúa, Ðức Mẹ và Cha Diệp thương lấy thân xác tôi đang đau đớn. Mỗi lần như vậy tôi cảm thấy như được xoa dịu, bớt đau đớn đi rất nhiều chỉ còn 20 - 30% thôi. Sau mỗi lần như thế tôi cảm tạ Mẹ Ma-ri-a đã cứu chữa tôi trong tuyệt vọng.
Một tháng sau, sức khỏe lại đến với tôi, mập ra và khỏe khoắn trong tinh thần lẫn thể xác. Mẹ tôi đã gọi thợ sửa khóa đến mở khóa cho tôi. Tuy đã khỏe hẳn, nhưng tôi vẫn không dám ra đường. Tôi ở nhà cố gắng đọc kinh lần hạt Mân Côi, cầu nguyện Chúa và Mẹ Ma-ri-a hằng gìn giữ tôi, không bị sa ngã trước mọi cám dỗ.
Có một lần tôi ngồi ở trước nhà chơi, anh bạn trong xóm đã đến rủ tôi hút Heroine. Tôi như cảm thấy không còn kềm chế được sau lời mời đó, đang dự định đi với anh ta. Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó, tôi bèn đi vào nhà nhìn lên bàn thờ cầu xin: "Lạy Chúa, xin Chúa, Mẹ Ma-ri-a và Cha Phan-xi-cô Diệp, hãy gìn giữ con, xin đừng để con rơi vào hố sâu tội lỗi. Linh hồn con yếu đuối, thể xác con bệnh tật xin hãy gìn giữ con Chúa ơi, Mẹ ơi, Thánh Giu-se ơi!"
Và tôi đã vuốt mặt. Lúc ấy y như thể có một làn gió mát đến rửa mặt cho tôi. Tôi cảm thấy hết thèm muốn và ra trả lời với anh bạn rằng lần sau đừng có rủ tôi đi hút nữa, nếu rủ tôi đi tôi sẽ chửi mắng anh thậm tệ đó. Anh ta bỏ đi. Từ đó tôi không dám ra đường ngồi chơi nữa.
Hàng đêm trước khi ngủ, tôi lần hạt Mân Côi và cầu nguyện, lúc đó tôi không biết cầu nguyện sao cả nên chỉ cầu thì thầm vài câu:"Lạy Chúa, con cảm tạ ơn Chúa. Chúa đã cứu con từ đau đớn tuyệt vọng không còn lối thoát. Chúa đã chữa lành cho con. Con cảm tạ ơn Chúa. Lạy Mẹ Ma-ri-a, con cảm tạ ơn Mẹ vì Mẹ đã nghe con cầu xin, Mẹ đã nghe con khóc và Mẹ đã cứu con. Và con cũng cảm tạ Cha Diệp đã giúp con đánh tan những sự thèm muốn Ma Túy..."
Tôi đã bỏ hẳn Ma Túy! Tháng 10.2000 là tháng Ðức Mẹ Mân Côi. Tôi đã quyết định đi xưng tội. Ðứng trước cửa phòng Giải Tội với mảnh giấy ghi những tội trọng của mình trong thời gian qua mà trong lòng tôi vẫn lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy chữ "Mẹ là nơi ẩn náu của tội nhân" bên tượng Ðức Mẹ trong phòng Hoà Giải, tôi đã cầu xin Mẹ hãy cho phép con được núp dưới bóng Mẹ.
Ðã đến lượt tôi xưng tội, quỳ bên linh mục tôi đã nói hết những tội lỗi của tôi ra. Tôi đã khóc trước Chúa trong lúc xưng tội như là một đứa trẻ. Tôi không biết làm sao mình bật khóc dù tôi rất ghét khóc. Nhưng linh hồn tôi đã khóc trước Chúa và thể xác tôi cũng cảm nhận được như vậy. Tôi ra về mà trong lòng cảm nhận rằng Chúa đã tha thứ hết cho tôi. Thật là sung sướng vô cùng.
"Lạy Chúa, trong thời gian qua con đã bị những cám dỗ của cuộc sống đời thường: vật chất, danh vọng, cuộc sống sa hoa trụy lạc và những tội lỗi trong hành động. Ðó là gọng kềm của ma quỷ đã kẹp linh hồn và thể xác con lại, đã lôi kéo con xa Chúa và gần như mất Chúa. Nhưng chính Chúa đã thức tỉnh linh hồn yếu đuối và thể xác bệnh hoạn của con. Chúa đã gọi con phải đứng dậy và đến với Chúa, không được ngã quỵ dưới chân ma quỷ. Chúa đã ban cho con sức mạnh, nghị lực và ý chí. Và Chúa đã đuổi ma quỷ ra khỏi con. Chúa đã đến với con bằng cả trái tim của Chúa. Ôi! Chúa ơi, con cảm thấy hạnh phúc khi có Chúa ở bên. Xin nguyện dâng lên Chúa một con người nhỏ bé, tội lỗi này. Con xin được sống như ý Chúa định đoạt cho vậy. A-men."
Ðỗ Cao Minh, Giáo Xứ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp, Sài-gòn.
(Trích dẫn báo ABBA số 8, năm 2001)