Phép Lạ Ðức Mẹ Cúi Ðầu
hay còn được gọi là
Phép Lạ Ðức Mẹ Hồng Phúc
(Vienna, Áo Quốc, 1610)
(The Appearing of Our Lady at Vienna)
Phép
Lạ Ðức Mẹ Cúi Ðầu hay còn được gọi là Phép Lạ Ðức
Mẹ Hồng Phúc (Vienna, Austria, 1610)
Tóm lược câu truyện
Bức
tranh sơn dầu họa bức chân dung Ðức Mẹ với cái đầu hơi
cúi xuống, đã được phát hiện ra từ một hố rác dơ bẩn
vào năm 1610 do Chân Phước Ða Minh Giuse Maria. Trước tiên, thầy
để ý đến nó do một sự cảm nhận từ trong nội tâm như
thể có linh tính thúc đẩy vậy. Trong khi thầy đang đi kiểm tra
các căn phòng của ngôi nhà cũ đã bán lại cho tu hội với
ý định biến nó trở thành tu viện. Vị tu sĩ thánh thiện đó
đã được ân thưởng từ bức chân dung phép lạ, khi chính
gương mặt của Ðức Mẹ trở nên sống động và Mẹ thầm
khẽ nói với vị chân tu như sau: "Này con yêu dấu, phàm
bất cứ ai khẩn cầu tha thiết đến sự che chở của Mẹ, và
có tâm hồn sốt sắng tôn sùng và làm vinh danh bức tranh, thì
Mẹ đảm bảo rằng họ sẽ được nhận lãnh mọi ơn thiêng từ
trời cao, và những lời thỉnh nguyện của họ sẽ được Mẹ
chúc phúc".
Vào
một buổi chiều nọ trong năm 1610, Chân Phước Ða Minh Giuse
Maria đang đi kiểm tra một căn nhà cũ đổ nát đã được bán
lại cho nhà dòng, với ý định để biến nó thành tu viện
cho các tu sĩ sống khổ hạnh dòng Carmelite. Ðang đi dạo vòng
quanh ở ngoài căn nhà ấy, thầy đi ngang qua một hố rác, nhưng
thầy cũng chẳng để ý gì đến cái hố rác dơ bẩn ấy. Mãi
cho tới lúc thầy đang chú tâm xem xét kỹ lưỡng những căn
phòng bên trong của ngôi nhà, thầy cảm thấy nội tâm
như thể có một động lực đã thu hút thầy về cái hố
rác ấy, và nó cũng là nguyên do xui khiến thầy quay đầu trở
lại để xem xét kỹ lưỡng hơn. Thầy đốt sáng cái đèn lồng
cầm tay và kiểm tra thật kỹ những cành cây khô và những
vật phế thải trong đống rác, cho tới khi có những bóng mờ
xuất hiện làm thầy giật mình để ý. Ðiều mà thầy khám
phá ra đó là một bức tranh sơn dầu vẽ hình Ðức Mẹ! Ồ
lạ nhỉ, ồ thì ra chính Ðức Mẹ đã phải chịu cảnh tang thương
hôi thối như thế này sao? Thôi được để con rước bức hình
về phòng con vậy Mẹ nhé. Ðây chính là một nghĩa cử cao đẹp
mà sau này Ðức Hiền Mẫu sẽ động lòng trắc ẩn với thầy.
Là
một đứa con ngoan ngoãn và mộ đạo của Ðức Mẹ, Chân Phước
Ða Minh Giuse Maria đau đớn, buồn rầu quá đỗi khi nhìn thấy bức
tranh Ðức Mẹ trong điều kiện quá tồi tệ như thế. Sau khi năn
nỉ Ðức Mẹ tha thứ cho kẻ khốn cùng vì yếu đức tin đã
mù quáng đối xử với bức chân dung của Ðức Mẹ trong một
thời gian lâu dài như thế trong hố rác. Ngài đã nhanh nhẹn
nhặt bức tranh ấy lên, rửa nó, sơn lại những phần đã bị
hư hại và đặt nó trên bàn trong căn phòng khổ tu các nhân
của thầy. Ở đó thầy đã cung kính nó với tất cả lòng
tin yêu tha thiết nhất của thầy đối với Mẹ Hiền kính yêu.
Một
buổi chiều nọ, sau khi quét dọn căn phòng của thầy xong, Ða
Minh chú ý đến bụi bặm đang bám treo trên bức hình yêu quý
đó. Ðang lúc đương hối hận và thương tiếc cho những sự
việc đã xảy ra, thầy liền van xin sự tha thứ của Ðức Mẹ,
và tự lấy cái khăn len của thầy để lau chùi bức tranh, và
thầy nói với Ðức Mẹ bằng một giọng trẻ thơ mộc mạc như
sau: "Lạy Mẹ Ðồng Trinh thánh
thiện và tinh tuyền ơi, trên trần gian này con dám chắc rằng
chẳng có ai có đủ tư cách để sờ vào gương mặt thánh
thiện của Mẹ, Mẹ ơi! Giờ đây con chẳng có gì cả, ngoại
trừ chiếc khăn tay bé nhỏ thô sơ này, vậy xin Mẹ hãy đoái
nhìn và nhận lấy lời thỉnh cầu hèn mọn tha thiết nhất của
con nhé có được không ạ?"
Trong
lúc thầy đang tiếp tục lau chùi bức tranh Ðức Mẹ, với tất
cả tấm lòng săn sóc và khiêm nhường, thì gương mặt của
Ðức Mẹ bỗng nhiên trở nên có thần sắc của con người
thật. Ðức Mẹ nhìn thấy mỉm cười, và cúi đầu xuống như
để tỏ lòng biết ơn. Còn riêng thầy Ða Minh thì khi đó đang
bị chìm đắm trong hoang mang và sợ hãi, bởi chính thầy e rằng
mình có thể đang bị ma quỷ ám ảnh hay hiện hình chọc phá đây!
Nhưng sự thật thì Nữ Vương Thiên Ðàng đã từ tốn trấn
an thầy bằng những lời lẽ thật dụi dàng như sau: "Này
Ða Minh, đừng sợ con ạ. Lời thỉnh cầu của con đã được
Mẹ nhậm lời rồi". (Xin nhớ rằng trước đó, thầy
Ða Minh đã dâng lời thỉnh cầu với Ðức Mẹ). Ngài nói tiếp:
"Ðiều con xin đó sẽ được hoàn thành, và nó sẽ là
một phần tưởng thưởng cho con đó, riêng con sẽ được lãnh
nhận tình thương chia sẻ từ Thiên Chúa Con và chính Mẹ".
Ðức Mẹ sau đó nói với Chân Phước Ða Minh hãy tâm tình
với Mẹ bằng tất cả lòng tin tưởng và ước muốn mà thầy
dự tính sẽ làm trong tương lai. Sau đó, thầy Ða Minh đã tức
khắc quỳ gối xuống và xin dâng hiến trọn cả đời mình cho
Chúa Giêsu và Ðức Mẹ, và ngài cũng được Ðức Mẹ tiết
lộ cho biết rằng những linh hồn ở nơi luyện tội đang phải
đau khổ trong lửa luyện hình... Thầy đã nhanh chóng khẩn xin sự
cứu độ cho những linh hồn ấy. Ðức Mẹ hứa sẽ cứu vớt
các linh hồn với điều kiện là thầy phải có thêm những
việc làm hy sinh và tham dự thánh lễ Misa hằng ngày. Ðó là
những công việc cụ thể để dâng kính cho các linh hồn. Sau
đó phép lạ hiện hình hóa thân của Ðức Mẹ đã chấm dứt,
và Ngài đã biến mất.
Thầy
Ða Minh Giêsu Maria vội vàng thi hành những điều Ðức Mẹ đã
yêu cầu, và một thời gian ngắn sau đó, một hôm trong lúc
đang quỳ gối cầu nguyện trước bức tranh nhiệm mầu đó,
Ðức Mẹ lại biến hình trước mặt vị tu sĩ khả kính với một
linh hồn nơi luyện tội, linh hồn ấy đã được Ðức Mẹ cứu
thoát từ luyện ngục. Chính linh hồn đó ở luyện hình đã
đích thân trở về để cám ơn thầy đã cầu nguyện và làm
việc hy sinh hãm mình cho linh hồn. Hôm nay ngài đã được
Ðức Mẹ vớt lên Thiên Ðàng. Sau đó, Ðức Mẹ Thiên Chúa
đã khuyến khích thầy Ða Minh nên làm thêm một vài việc khác
đẹp lòng Ðức Mẹ. Vị chân tu khả kính này nhân đó đã
hỏi Ðức Mẹ rằng, liệu Ngài có muốn lắng nghe những lời
khấn nguyện cho tất cả những
ai muốn làm vinh danh bức tranh, và có sự liên hệ đến những
sự giúp đỡ cho Mẹ? Ðức Mẹ dạy bảo một cách đảm bảo
như sau:
"Tất
cả những người mà khẩn cầu đến sự che chở của Mẹ, nếu
như họ muốn làm vinh danh bức tranh này, họ sẽ gặt hái
được những lời thỉnh cầu hay ước mơ như ý nguyện, và
họ sẽ lãnh nhận được nhiều ơn phúc khác. Hơn thế nữa,
Mẹ sẽ lắng nghe một cách đặc biệt đối với những kẻ khẩn
nguyện tha thiết. Tất cả những lời nguyện đó sẽ được
chuyển đến Mẹ để giảm bớt những khổ đau, hoặc để khoan
hồng cho các linh hồn còn đang chịu cực hình trong lửa luyện
tội".
Kể
từ khi lời tuyên hứa dành cho tất cả những ai có lòng tôn
sùng Ðức Mẹ đã phán ra, thầy Ða Minh tự cảm thấy như không
thể dấu hoặc giữ bức tranh ấy cho riêng cá nhân thầy nữa.
Chính vì lý do này mà thầy đã để bức tranh đó ở nhà
nguyện tập thể nhỏ của thánh Charles, nó được liên kết với
nhà thờ Santa Marisa Della Seala. Bức tranh này được lưu lại
ở đó cho tới khi Chân Phước Ða Minh tạ thế. Bởi vì Thánh
Vật đó đã trở nên huyền nhiệm và gây nên lòng sốt sắng
tôn kính đối với giáo dân, nó đã ban thưởng rất nhiều
tâm hồn với những ơn lạ. Sau đó vì sự quá linh thiêng của
bức tranh, người ta đã xin phép được mô phỏng, in lại một
số hình ảnh để lưu niệm, và bức hình đó đã được tôn
kính ở nhiều nơi cho tới ngày nay.
Có
một người bạn thân của thầy Ða Minh và tu hội Mont carmel là
ông Maximilian, quận công của xứ Bavaria. Với một nguyện
ước riêng tư, ông xin phép vị linh mục khả kính, cha Nicolas
thuộc đơn vị Ðức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, người làm cha
Giám Tỉnh, Bề Trên tổng quyền của tu hội. Nếu như được
phép của ngài, ông sẽ thỉnh mượn bức chân dung phép lạ ấy
về tư gia riêng của ông, để tôn sùng và cầu nguyện như ý.
Bức
tranh sau đó được mang sang Munich do một trợ sĩ thành kính và
sùng đạo, đó là thầy Anastasius Phanxicô, người đã cùng với
Chân Phước Ða Minh đi trọn cuộc hành trình tu tập hơn 15 năm
trường. Vì thế thầy Anastasius Phanxicô đã viết và ký tên
trong một hồ sơ tuyên thệ trọng thể để chứng nhận cho tất
cả những điều mà thầy mắt thấy tai nghe về phép lạ bức
tranh của thầy Ða Minh là có thực. Chẳng hạn như bức tranh sơn
dầu và những sự việc cụ thể của phép lạ. Hồ sơ đó đã
được ghi nhận thật đầy đủ vào ngày 07/8/1631.
Quận
công Maximilian giữ phép lạ của bức chân dung Ðức Mẹ một
thời gian, rồi lại chuyển giao nó cho các cha dòng Carmelite ở
Munich (Munich là thành phố lớn thứ ba của Tây Ðức. Nó là
thủ phủ của Bavaria vào năm 1508, năm 1920 là trung tâm đầu
não của Ðức Quốc Xã, Nazi của Hitler). Sau đó, để tỏ lòng
biết ơn đối với một vị ân nhân vĩ đại của nhà dòng, đó
là hoàng đế Ferdinand đệ II, một người nghĩa hiệp cao cả của
tu hội, ngài đã giúp đỡ để thành lập nhà dòng ở
Vienna và Prague. Cha Bề trên tỉnh dòng đã cho hoàng đế mượn
bức tranh phép lạ để tỏ lòng biết ơn đối với ngài. Vì
thế, bức ảnh phép lạ đã đến tận cung điện của hoàng đế
ở Vienna vào năm 1631. Ðó cũng là tin vui mừng phấn khởi
nhất cho đức vua và hoàng hậu Eleanor, người ta để bức
tranh vào nhà nguyện riêng của hoàng tộc tại lâu đài diễm
lệ. Ở đó, bức tranh Ðức Mẹ lại được trang điểm thật
lộng lẫy theo phong tục của các bậc vua chúa trên trần gian.
Hoàng đế Ferdinand có một đức tin tuyệt đối vào bức chân
dung của Ðức Mẹ, và ngay cả nếu như ngài có gặp những
khó khăn rắc rối gì trong cuộc đời, chẳng hạn người khác
có làm cho ngài khó chịu, ngài chẳng bao giờ ngưng cầu nguyện
để xin Ðức Mẹ can thiệp cho họ. Người ta thường kể rằng,
ngài luôn luôn mang bức tranh ấy với ngài trên mọi nẻo
đường, và đặc biệt là những chuyến hành trình đầy nguy
hiểm để xin Ðức Mẹ che chở phù hộ cho.
Sau
khi hoàng đế Ferdinand băng hà, hoàng hậu Eleanor về sống hưu
trí tại một tu viện nữ của các nữ tu khổ hạnh dòng
Carmelô do chính bà sáng lập và giúp đỡ ở Vienna. Hoàng hậu
đã lấy bức tranh phép lạ đó và di chuyển nó tới tu viện
với bà, đồng thời bà cũng đặt nó trên bàn thờ chính.
Mãi tới khi hoàng hậu trút hơi thở cuối cùng về với Chúa
vào ngày 27/6/1655, bức tranh phép lạ đó mới chính thức
được chuyển giao lại cho thân chủ đích danh của nó là các
thầy khổ tu dòng Carmelite.
Chiếu
theo lời hứa của Mẹ cho những ai muốn vinh danh bức tranh,
Ðức Mẹ đã không ngừng ban phát những ơn thiêng và hồng
ân xuống trên từng các nhân một trong cộng đồng, khi thấy
con cái của Ngài đang cố gắng sửa phạt những lỗi lầm. Bức
tranh phép lạ sau cùng lại được dời về một tân thánh
đường và tu viện vào ngày 14/12/1901 do các tu sĩ khổ tu dòng
Carmelite xây dựng ở con đường có tên là Ðất Bạc, ở
Silbergasse. Bàn thờ Ðức Mẹ được xây cất tại nhà thờ
do công lao của những người rộng lượng và ân nhân của
tu hội, để tưởng niệm và kính nhớ hiện tượng "Phép
lạ Ðức Mẹ cúi đầu". Và ở đây, trên mảnh đất
bình yên này, bảo vật Thánh Tích của người Vienna được
trông giữ và tôn kính cho tới ngày nay. Hiện tượng Ðức
Mẹ cúi đầu cũng là một hiện tượng hiếm thấy xảy ra
trong toàn bộ truyện Thánh của Giáo Hội Công Giáo. Thường
thì các Thánh Nhân và những người được ơn của Thiên
Chúa chỉ trông thấy Ðức Mẹ mỉm cười, Ðức Mẹ khóc v.v...
Ðể tỏ lòng biết ơn Chân Phước Ða Minh Giêsu Maria đã cứu
bức di ảnh mình ra khỏi hố rác hôi thối, chính Ðức Mẹ đã
nghiêng mình đáp lễ một tu sĩ tầm thường và bé mọn nhất.
Hành động này dạy cho chúng ta gương đơn sơ và biết ơn của
Ðức Mẹ, là Ðấng Bề Trên cao cả trên Thiên Ðàng, Ngài
cũng muốn hạ mình để đáp lễ đứa con thánh thiện đó.
Vì nhân đức quá khiêm nhường và thánh thiện, Chân Phước Ða Minh Giêsu Maria, người đã được diễm phúc thị kiến rất linh động về bức chân dung và lời hứa của Ðức Mẹ, ngài đã trở nên vị Bề Trên tổng quyền, đời thứ năm của dòng khổ tu Carmelô. Sau đó, ngài được Chúa thương đưa về trời tại Vienna vào ngày 16/02/1630. Mãi 46 năm sau khi ngài tạ thế, trường hợp hạnh đạo đức gương mẫu của ngài đã được nhà dòng giới thiệu để tiến cử sắc phong Thánh. Chiếu theo một cuộc nghiên cứu thật gắt gao và điều tra kỹ lưỡng về lý lịch cá nhân và quá trình tu đức của tu sĩ, Ða Minh Giêsu Maria đã được phong Chân Phước vào năm 1907 do Ðức Giáo Hoàng Piô X.
(Nguyên tác Anh Ngữ: Joan Carroll Cruz,
Dịch sang Việt Ngữ: Giuse Xuân Trường T.G.)
* Trong khi chờ đợi sự phán quyết sau cùng của Giáo Hội về những sự kiện Phép Lạ này, chúng tôi xin ghi lại đây bài viết này với những dè dặt thường lệ.)