Ông Jaques Salaun, 16 năm bất toại
được chữa lành (1/9/1993)
(The Appearing of Our Lady at Lourdes)
Hãy Ðứng Dậy và Ði (Mt 9,5)
Ðã 16 năm qua, ông Jaques Salaun là một bệnh nhân tê liệt, phải ngồi xe lăn, mỗi lần xê dịch phải nhờ đến con cháu. Ông bị bệnh ngạnh kết từng mảnh trong mạch máu và hoàn toàn tê bại. Ngày cậu con trai ra đời, thân sinh đã bại xụi, nay cậu Cyril đã lên 16 tuổi và thường giúp ông xê dịch, nhưng ngày thứ Tư mồng 1 tháng 9 năm 1993, bỗng nhưng ông lành bệnh, ngày trước con bế bố thì hôm nay bố bế con và nâng bổng lâu lên trời. Ông Jaques Salaun đã lành hẳn và cử động như thời còn khỏe mạnh.
Sự gì đã xảy ra?
Ông vừa ở Lộ Ðức về trong cuộc hành hương thứ hai của ông về thành phố của Ðức Mẹ. Ông cho rằng mình đã được nhìn thấy Ðức Trinh Nữ, được tắm suối của Ðức Mẹ khai nguồn và bỗng nhưng hôm nay, ông được lành hẳn, đi xe đạp phong phong trên đường làng cho bà con coi. Người ta cho rằng ông là một trong 6,000 bệnh nhân đã được Ðức Mẹ chữa lành từ khi Ðức Mẹ hiện ra với Thánh Nữ Bernadette năm 1858 nơi thành phố đìu hiu gió ấy. Nhưng nay Lộ Ðức là một trung tâm hành hương quốc tế, một cao điểm cầu nguyện. Câu chuyện của ông là một câu chuyện mới nhất xảy ra năm 1993 và đã có người cho rằng biết đâu đây là "phép lạ thứ 67" sẽ được Giáo Hội nhìn nhận trong số 6,000 ơn lạ đã được ghi nhận tại Lộ Ðức từ ngày Ðức Mẹ hiện ra.
Câu chuyện như sau
Hôm
ấy, thứ Tư mồng 1 tháng 9 năm 1993, một ngày như bao nhiêu
ngày khác, ông Jacques Salaun, 58 tuổi, một cựu công nhân
nghề tiện, vừa tham dự cuộc hành hương Lộ Ðức do Giáo
Phận Chartres tổ chức trở về. Trong làng La Loupe với 4,000
nhân danh, ai ai cũng biết ông là một bệnh nhân tê bại đã
16 năm, một người giáo dân thuận thành thường được
người con trai 16 tuổi, cậu Cyril, đẩy xe lăn đến nhà thờ
tham dự Thánh Lễ.
Ông Salaun vui mừng đứng dậy, không dùng gậy chống và đi lại trong phòng khách, vừa đi vừa nói: "Lạ lùng thật!" Ông quơ tay như người múa rối, giơ cao chân lên... "Mọi sự tốt đẹp". |
Ông ở trong một ngôi nhà xinh xinh với bà vợ, bà Jacqueline và hai đứa con; Cô chị là Nathalie làm chiêu đãi viên hàng không và cậu em út là Cyril 16 tuổi, học sinh. Người con trai trưởng là Philippe, 33 tuổi, hiện đang lập nghiệp ở Mẽ Tây Cơ. Ông Salaun cùng với bà vợ vừa có dịp qua thăm con, di chuyển bằng xe lăn vào chiếc phi cơ khổng lồ qua gần một phần nửa trái đất.
Tóm lại, đây là một gia đình trung bình như nhiều gia đình Pháp khác, không có gì đáng nói. Có chăng là người gia trưởng từ 16 năm qua đã thành phế nhân. Ông bị bệnh ngạnh kết từng mảnh (Sclérose en plaques); mạch máu bị chất mỡ đông lại làm cho sự tuần hoàn tắc nghẽn và cơ thể bại xụi, trở thành phế nhân không làm việc được. Hai tay cứng đờ và hai chân thẳng như khúc gỗ, không cử động, xê dịch một mình được.
Ngày 26 tháng 8 năm 1993, ông đi hành hương Lộ Ðức với 87 bệnh nhân và 300 giáo lữ trong số có cậu Cyril con trai út của ông, dưới sự hướng dẫn của Cha Brossier, Chính xứ La Loupe. Cuộc hành trình khá dài và mệt nhọc. Ông đã 58 tuổi, cao 1m62, nặng 50 ký, phất phơ vài sợi tóc bạc trên chiếc đầu hói, với cặp kiếng vuông, ông là một ông già trời cho vui tính.
Ông tuyên bố: "Ði hành hương đối với tôi như một cuộc đi nghỉ hè 6 tháng...". Tôi trở về tinh thần lên cao độ. Tôi đến đó không có ý nghĩ là "tôi sẽ được chữa lành, nhưng ở đó, tôi được phấn khởi rất nhiều."
Với đoàn giáo lữ, ông ở lại Lộ Ðức 5 ngày, tham dự các nghi lễ và rước kiệu. Ngày sau cùng ngồi trên chiếc xe lăn, ông được người "khiêng cáng" phục dịch đưa ra nhà tắm thiết lập ven bờ sông Gave gần Hang đá, nơi đây năm 1858, Ðức Trinh Nữ đã hiện ra với Bernadette Soubirous 18 lần. Người ta dìm ông xuống giòng nước giá lạnh, nơi đây mỗi năm có hàng ngàn người trong số 5 triệu du khách hành hương đã được tắm gội. 50 ngàn bệnh nhân mỗi năm, đủ mọi thành phần, mọi bệnh chứng đã từng đi qua, mà giòng nước vẫn không bị nhiễm trùng, khiến nhà vô thần Emila Jola phải ngạc nhiên và tự hỏi: Làm sao từ trong giòng nước ô nhiễm như vậy bước ra mà người ta không mắc thêm bệnh? Nên biết mỗi ngày chỉ thay nước một lần!
Ðến phiên ông Salaun, ông lại xin được dìm xuống nước một lần thứ hai nữa trước khi ra về. Cả ngày ông đã cầu nguyện với Ðức Mẹ rất sốt sắng.
Sáng hôm sau, trước khi thức dậy, ông cầu nguyện, mắt lim nhim. Ông kể: "Tôi được nhìn thấy Ðức Trinh Nữ, bàn chân trần, sắc phục toàn trắng, miệng mĩm cười. Mẹ nói với tôi: "Hãy đứng lên". Hình ảnh ấy tôi nhớ mãi và giữ cho riêng tôi."
Con tàu chuyển bánh về tới La Loupe, sáng sớm thứ Tư mồng 1 tháng 9 năm 1993 lúc 8 giờ 10 phút.
Về đến nhà, ông cảm thấy có một sự rung chuyển lạ thường chạy từ đốt xương sống cuối cùng lên đến cổ. Ông kể: "Tôi như bị nghiền nát, một sức nóng lan tỏa từ dưới lên trên như đốt cháy tôi. Tôi đau đớn lắm. Tôi gọi vợ tôi. Và, bỗng nhưng, tôi cảm thấy hai tay tôi cử động. Tôi đứng dậy, không dùng gậy chống và đi ra phòng khách, vừa đi vừa nói: Lạ lùng thật! Tôi quơ tay như người múa rối, giơ cao chân lên... Mọi sự tốt đẹp".
Vợ ông, bà Jaqueline sửng sốt trước hành động của chồng; lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tự tay ông cắt bánh, trét bơ dọn ăn sáng.
Cậy
Cyril đang ngủ, nghe tiếng động, vội chạy ra phòng khách. Anh
xúc động bỡ ngỡ làm sao khi thấy bố múa tay múa chân,
rồi chạy lại ôm chầm lấy cậu và khóc nức nở. Lần đầu
tiên trong đời cậu được thấy bố mạnh khỏe. Và, "thật
có Thiên Chúa an bài," ông Jaques Salaun nói. Cùng lúc ấy,
cô Nathalie, con gái ông đi làm về, bước vào nhà không
báo trước. Hai chị em như trên trời rơi xuống. Ông ôm chầm
lấy con gái, khởi đầu một vũ điệu tango. Trong bữa ăn
sáng gia đình, ông Salaun lần đầu tiên nói đến hai chữ
"phép lạ" của Ðức Mẹ.
Chiều ngày 1 tháng 9 năm 1993, ông Salaun lấy xe đạp đi một vòng trong làng. Tất cả hàng xóm đều chạy ra xem, không thể ngờ sự việc xảy ra như vậy. Và họ bắt đầu gọi ông là "người được phép lạ". |
Chiều hôm ấy, cùng với cô con gái, ông Salaun lấy xe đạp đi một vòng trong làng. Tất cả hàng xóm đều chạy ra xem, không thể ngờ sự việc xảy ra như vậy. Và họ bắt đầu gọi ông là "người được phép lạ". Cũng như chính ông cũng không thể nhận thức những gì xảy ra cho chính mình! "Tôi tưởng rằng tôi sống lại 20 năm về trước!"
Người đầu tiên được ông loan tin là cha xứ Brossier. Nhìn thấy người con chiên của mình, mới ngày hôm qua đây được dẫn đi Lộ Ðức ngồi trên chiếc xe lăn, nay bỗng nhiên bình phục, cha đứng im lặng thẳng như cây trồng, nhìn một hồi lâu. Cha nói với một ký giả: "Tôi không biết cách nghĩa làm sao, nhưng tôi không thể phủ nhận sự việc." Các bác sĩ phụ trách đoàn hành hương trông coi bệnh nhân hôm ấy đều đến nhà ông Jaques Salaun để mở cuộc điều tra. Cha xứ Brossier nói: "Chúng tôi không có nhiệm vụ tuyên bố đây có bàn tay Thiên Chúa can thiệp, nhưng hiện nay chỉ có thể nói, việc lành bệnh không thể cắt nghĩa được!"
Phải chăng là một phép lạ?
Cuộc lành bệnh cách nhiệm lạ cuối cùng được nhìn nhận vào ngày 9 tháng 2 năm 1999. Cho đến nay (năm 2001) có 66 vụ chữa lành ở Lộ Ðức được chính thức công nhận là phép lạ. 66 vụ trong thời gian từ 1858 đến nay, suốt thời gian trên một thế kỷ, xét ra thật là ít oi so với con số 6,000 người tự cho mình được ơn lành bệnh và 3,500 vụ được coi là đặc biệt do Ủy Ban Y Khoa Lộ Ðức gồm tất cả các bác sĩ hiện diện kiểm chứng và nhìn nhận.
Chúng ta biết có một nghiêm luật được triệt để thi hành xung quanh vấn đề là những cơn bệnh cơ năng đều bị loại bỏ, nghĩa là những chứng bệnh phát xuất do sự xáo trộn các cơ năng, hôm nay thế này ngày mai có thể thế khác, không được xét đến, như các bệnh thần kinh, ung thư, dị ứng v.v... Chỉ có các cơn bệnh hoàn toàn về cơ thể rõ rệt mới được nhìn nhận và thẩm xét. Vì thế, một số lớn các hồ sơ bị loại. Trong thời gian 3 năm (từ 1990 đến 1993) chỉ có 5 hồ sơ được chấp nhận và thẩm xét. Các nhà chuyên viên để ra nhiều năm để khám nghiệm, để tái khám, để giám định lại theo những phương thức tối tân của khoa học, hầu đi đến các câu trả lời sau đây: Chứng bệnh có thật sự nan y không? Bệnh nhân được lành hẳn và vĩnh viễn không? Hay chỉ là một cơn đột biến tình cảm.
Sau khi những vấn nạn trên được trả lời thỏa đáng thì bác sĩ Pilon, giám đốc Ủy Ban Y Khoa Lộ Ðức từ mấy năm nay, làm bản phúc trình cho Ủy Ban Y Khoa Quốc Tế gồm 40 vị cự phách trong y giới thuộc nhiều quốc gia, mỗi năm họp một lần ở Paris dưới quyền đồng chủ tọa của Giám Mục Lộ Ðức và vị Chủ Tịch Ủy Ban Quốc Tế. Ở đây, hồ sơ lại được mở ra, các vấn nạn lại được thẩm xét, các cuộc khám nghiệm mới bị đòi hỏi.
Cuối cùng, có rất ít hồ sơ lọt qua được cửa ải này. Và chỉ khi nào, khoa học nhận thức rằng không thể giải thích được theo y khoa thì giáo quyền mới chấp nhận hồ sơ. Trong thực tế, Giáo Luật dành cho vị Giám Mục nơi cư ngụ của người thụ hưởng quyền khai mở cuộc thẩm xét theo Giáo Luật. Lại phải chờ đợi nhiều năm trước khi cuộc lành bệnh được công nhận là phép lạ.
Ðành rằng các "Phép Lạ" không phải là những tín điều phải tin, nhưng các dữ kiện xảy ra được giáo quyền cứu xét một cách nghiêm chỉnh và hết mức theo những tiêu chuẩn Giáo Luật do Ðức Giáo Hoàng Benêdictô XIV ban hành năm 1734. Những tiêu chuẩn gắt gao này ngày nay một số thần học gia lại muốn duyệt xét lại. Vì thế, hội các bác sĩ Pháp tổ chức tại Lộ Ðức vào những ngày 21 đến 25 tháng 10 năm 1993 một Ðại Hội với chủ đề: "Lành Bệnh và Phép Lạ". Chắc chắn từ nay các tiêu chuẩn sẽ muôn vàn khó khăn hơn.
Vụ lành bệnh của ông Jaques Salaun, như vừa nói trên, phải chăng là "phép lạ thứ 67" sẽ được giáo hội thừa nhận? Ông không làm rầm rộ, nhưng ông sẵn sàng trải qua mọi cuộc khám nghiệm, hạch hỏi của khoa học. Vì ông nghĩ rằng một người giáo dân thuận thành, chất phác như ông mà được Ðức Mẹ ban một đặc ân như vậy, phải có bổn phận làm chứng tá cho quyền năng và lòng nhân lành của Ðức Mẹ. Phép lạ hay không? Xem chừng ông không mấy chú ý. Ông chỉ chắc chắn một điều là ngày mồng 1 tháng 9 năm 1993, ông nhận được mệnh lệnh rõ ràng: "Hãy đứng dậy mà đi", và ông đã tuân theo. Ông đã đứng dậy, đã đi, đã chạy, đã nhảy, như người bất toại ngày xưa ở Capharnaum sau khi nghe Chúa phán: "Hãy chỗi dậy mà đi" (Mt 9,5).
Trong khi chờ sự phán quyết tối hậu của Giáo Hội để được thừa nhận là Phép Lạ, chúng ta dè dặt và chờ đợi. Dù sao, chúng ta tin tưởng rằng, Thiên Chúa vẫn luôn yêu thương loài người, Ngài vẫn hằng làm muôn vàn điều lạ lùng để ban tặng cho dân chúng của Ngài trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.
(Linh Mục Hồng Phúc, Dòng Chúa Cứu Thế,
viết theo tài liệu của ký giả Robert Serron - Paris Match 23/9/1993)