Mạch Nước Trường Sinh
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 75 -
Lời Cầu Nguyện Chân Thành
Những người dân sống tại một làng nhỏ ở trên núi thuộc miền Bắc Italia có thói quen rất hay. Vào ngày đầu mùa xuân, khi những tia nắng ấm bắt đầu làm tan chảy những băng đá và đánh thức vạn vật dậy sau một giấc ngủ mùa đông giá lạnh thật dài, dân làng thường mở cuộc thi đi tìm bông hoa đầu tiên, ai tìm được bông hoa đầu tiên sẽ là người thắng cuộc và cũng sẽ là người được may mắn trong suốt cả năm. Vì thế, tất cả mọi người trong làng từ già tới trẻ đều hăng hái tham gia dự cuộc thi này. Trong cuộc thi năm ấy, dân làng tản mát đó đây tìm kiếm hoa mới. Kẻ thì giữa thung lũng, người thì leo lên sườn núi, kẻ khác đi tìm hoa giữa những hốc đá. Sau nhiều giờ tìm kiếm, cuối cùng một em bé gái hô lớn tiếng:
- Bông hoa mới đây này.
Nghe tiếng em, mọi người đều bỏ cuộc và tiến về nơi em đang đứng vỗ tay vui mừng vì là người đầu tiên tìm thấy bông hoa mới mùa xuân. Nhưng bông hoa em tìm thấy lại nằm kẹt trong một cái hốc đá giữa hố sâu ba bốn thước dưới mặt đất chỗ em đang đứng, em chỉ biết giơ ngón tay bé nhỏ chỉ xuống chỗ bông hoa đang ẩn mình khoe sắc, nhưng không dám lao mình xuống hố sâu. Tuy nhiên, em bé lại muốn là người thắng cuộc và để được may mắn cho suốt cả năm. Thấy vậy, tất cả mọi người đứng xung quanh đều muốn tìm cách giúp em. Năm người thanh niên khỏe mạnh đi lấy một dây thừng lớn và đề nghị buộc em vào dây rồi thòng dây cho em xuống hốc đá hái bông hoa ấy. Em sợ hãi từ chối, vừa khóc vừa nói:
- Không, em sợ lắm!
Ðể trấn an em bé, họ lại đi tìm một sợi dây thừng khác cứng chắc hơn và ai cũng cổ vũ khích lệ em. Bỗng dưng em nín khóc và lấy tay dụi mắt. Mọi người im lặng chờ xem em muốn nói gì. Sau cùng, em lấy hết can đảm nói với mọi người đang đứng xung quanh:
- Ðược rồi, em sẽ xuống hốc đá hái bông hoa đầu tiên kia, nhưng với điều kiện là phải có ba của em đứng giữ đầu dây ở trên.
Câu nói đầy vẻ cương quyết của em bé nói lên tất cả tấm lòng tin tưởng phó thác của em nơi cha mẹ. Em quá biết rõ tình thương của ba đối với em và chắc chắn sẽ cẩn thận nắm giữ đầu dây để em không bị thiệt mạng sống.
Thật vậy, cầu nguyện chính là như sợi dây thừng vững chắc nối chặt giữa con người yếu đuối với cánh tay quyền năng đầy tình thương của Thiên Chúa là Cha nhân từ đầy lòng yêu thương con cái mình, nhất là trong những lúc khó khăn hiểm nguy. Ðó là lời cầu nguyện phát sinh từ tâm hồn khiêm tốn quá biết những hạn hẹp yếu đuối bất lực của bản thân và chỉ còn biết trông chờ vào sự trợ giúp và lòng xót thương của Thiên Chúa mà thôi. Chúa Giêsu quả quyết điều đó khi Ngài dùng dụ ngôn hai người lên đền thờ cầu nguyện để giải thích cho dân chúng thế nào là cầu nguyện và đâu là cách cầu nguyện đẹp lòng Chúa hơn, và cũng được Chúa thương nhận hơn cả.
"Có hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pharasiêu, còn người kia làm nghề thu thuế. Người Pharasiêu thì tự hào đến trước bàn thờ Chúa và bắt đầu khoe mẽ, kể công những việc tốt lành mình làm, đồng thời lại không tiếc lời chê trách người thu thuế là tội lỗi, gian tham và bất công. Trong khi đó, người thu thuế biết thân phận mình nên không dám tiến lên gần trước bàn thờ Chúa, mà chỉ sấp mình xa xa tận cuối đền thờ. Ông ta không có công trạng gì để khoe khoang tự hào cả, nhưng chỉ biết đấm ngực nhìn nhận sự yếu hèn tội lỗi của mình và khiêm tốn cầu xin Chúa thương xót tha thứ." (x. Lc 18:10-13)
Chúa Giêsu kết luận với lời tuyên bố giá trị thật của hai cách cầu nguyện ấy. Ngài nói:
"Thầy nói cho các con biết, người thu thuế khi trở về nhà thì được nên công chính, còn người Pharasiêu thì không, bởi vì những ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên". (Lc 18:14)
Thật vậy lời cầu nguyện được Thiên Chúa ưa thích nhất là lời cầu nguyện chân thành phát sinh từ tâm hồn khiêm tốn, những tâm hồn đơn thành như trẻ thơ đã đặt hết tin tưởng phó thác nơi Thiên Chúa là Cha nhân từ đầy tình yêu và lòng thương xót tha thứ.
Lạy Chúa, xin ban cho con một tâm hồn khiêm hạ, chỉ muốn tìm kiếm chỗ nhỏ bé, nhưng lại muốn bày tỏ một tình yêu lớn lao.