Mạch Nước Trường Sinh

(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày

của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu

Radio Veritas Asia)

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 73 -

Trái Tim Quảng Ðại

 

Báo The Washington Post trong số ra ngày Giáng Sinh 24 tháng 12 năm 2001 đã ghi lại một kinh nghiệm tặng quà rất độc đáo của một nhóm cư dân tại thủ đô. Họ không thuộc một tổ chức từ thiện. Họ không có một giám đốc. Họ cũng chẳng chiêu mộ bất cứ một người thiện nguyện nào. Họ chỉ có chung một điều là một trái tim quảng đại.

Chiều ngày 24 tháng 12 năm 2001, cũng như mọi năm kể từ năm 1995, người đàn ông tên là Tom Black đã quy tụ gia đình của anh và một số bạn hữu lại và họ đã lái xe qua các ngõ phố của thủ đô Washington để trao quà cho những người vô gia cư. Tom Black cho biết có rất nhiều người không nhà không cửa, không chịu về một trung tâm tiếp tế để có được bữa ăn Giáng Sinh.

Từ sáu năm qua, Tom Black cùng với vợ, đứa con gái, người em họ và bạn gái của người này, gom góp và chuẩn bị khoảng một trăm gói quà gồm có trái cây, bánh kẹo, đèn pin, đồ vệ sinh cá nhân, xà phòng và vải che mưa, họ trao tặng cho những người không nhà không cửa. Và theo lời Tom Black: chia sẻ một chút niềm vui cho họ. Cha của Tom Black cũng trao tặng hai ngàn đô la và lái xe đi theo anh.

Trong những ngày nghỉ lễ, nhất là lễ Giáng Sinh, ai nấy đều quây quần bên lò sưởi trong bầu khí ấm cúng của gia đình. Khi đường phố trống vắng, người ta lại thấy rõ hơn những kẻ không nhà không cửa. Họ nằm co ro trong những tấm chăn dơ bẩn. Theo lời Tom Black, năm nay (2001) dân số vô gia cư tại thủ đô Hoa Kỳ xem ra gia tăng. Một số vẫn tiếp tục cảnh sống màn trời chiếu đất. Một người đàn ông 39 tuổi vừa mới ra tù được một năm nay không tìm được một mái ấm gia đình đành phải sống lang thang giữa đường phố, anh nói về việc làm của gia đình Tom Black như sau:

- Chúa gửi các thiên thần xuống, tôi cảm thấy hạnh phúc. Ðây chính là lễ Giáng Sinh của tôi. Dù chỉ nhận được một mẩu bánh, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc. Ít nhất còn có một người nào đó biết nghĩ đến tôi.

Tom Black không có ý định biến sáng kiến của mình thành một tổ chức lớn, anh giải thích như sau:

- Bạn có thể tặng tiền cho một chương trình lo ăn cho người vô gia cư, nhưng họ có quyền nhận được một cái gì khác hơn những nhu cầu cơ bản.

Anh muốn nói đến một cử chỉ thân thiện, một nụ cười, một cái bắt tay hay bất cứ một hành động cảm thông và thương mến nào mà những kẻ vô gia đình đang chờ đợi.

Lễ Giáng Sinh là lễ của gia đình. Hình ảnh của một gia đình quây quần bên lò sưởi trước một hang đá, bên cạnh một cây thông đầy những thiệp và gói quà chưa mở, ai cũng mơ ước được sống trong bầu khí Giáng Sinh ấy. Nhưng có lẽ Hài Nhi Giêsu không đến chỉ để mang lại hơi ấm cho riêng gia đình. Ngài đến để quy tụ một gia đình rộng lớn hơn trong đó mọi người được liên kết với nhau không bằng một sợi dây nào khác hơn là tình người. Hơn ai hết, Ngài hiểu được thế nào là bị khước từ và sống kiếp không nhà không cửa. Những người khách đầu tiên đến viếng thăm Ngài khi Ngài mới sinh hạ không ai khác hơn là các mục đồng, những con người nghèo hèn sống bên lề xã hội. Họ là thành phần đầu tiên của đại gia đình mà Ngài đến để quy tụ.

Lễ Giáng Sinh là lễ của gia đình, nhưng hơi ấm đích thực có thể mang lại cho con người sự bình an và hân hoan. Chỉ có thể là tình người mà họ không chỉ muốn mãi mãi cho riêng mình mà còn muốn san sẻ cho mọi người xung quanh, nhất là những kẻ bất hạnh, những người đang cần chút hơi ấm của tình người.

Xét cho cùng, một gia đình chỉ thực sự hạnh phúc khi họ biết mở rộng cửa của gia đình để ra đi và san sẻ với mọi người chung quanh.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã sinh ra trong một gia đình để từ đó quy tụ mọi người thành một gia đình. Xin cho chúng con khi vui hưởng niềm vui Giáng Sinh trong gia đình cũng luôn biết tưởng nghĩ đến và chia sẻ một cách cụ thể với mọi người chung quanh.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page