Mạch Nước Trường Sinh
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 70 -
Ngọn Lửa Thiêng
Bốn cây nến trên bàn thờ được đốt lên, làn khói và ánh sáng của chúng quyện lẫn vào nhau. Bốn bề vắng vẻ, cảnh vật im lìm và tĩnh lặng đến độ các cây nến có thể nghe tiếng của nhau. Cây nến thứ nhất thở dài và nói:
- Tên tôi là Hòa Bình. Ánh sáng của tôi được chiếu tỏa mọi nơi, nhưng chẳng có người nào thèm chú ý đến tôi cả, họ không muốn nói với tôi, họ không muốn có tôi.
Rồi ngọn nến dần tàn và tắt đi.
Ngọn nến thứ hai nhún nhẹ rồi nói:
- Tên tôi là Niềm Tin, nhưng dường như tôi không còn hữu dụng nữa, bởi có lẽ không còn bao lâu, con người cũng chẳng còn tin vào Thiên Chúa, vì thế không còn lý do để tôi tồn tại, và tôi còn sáng lên để làm gì nữa.
Ðột nhiên một cơn gió mạnh thổi đến và ngọn nến cũng tắt lịm.
Với giọng buồn buồn và nhỏ nhẹ cây nến thứ ba thì thầm:
- Tôi tên là Tình Yêu, và tôi chẳng còn hứng thú gì để bừng sáng cả, vì người ta đã gạt tôi ra bên ngoài, họ chỉ biết chính họ và không thèm để ý đến một ai khác để yêu thương và nâng đỡ.
Rồi một cơn gió cũng ập vào và chẳng còn thấy ánh nến của nó đâu. Người ta chỉ còn thấy có một ngọn nến leo lét trơ trọi một mình. Một cậu bé bước đến bên cạnh cây nến sắp tắt và nghe được tiếng khóc của cây nến cũng như hiểu được nỗi lo của nó. Nhưng cậu bé an ủi cây nến:
- Ðừng lo! Ta sẽ giữ cho ngọn nến của ngươi khỏi tắt và ta sẽ chậm lại những ngọn nến đã tắt vì tên ta là Hy Vọng.
Rồi cậu bé lấy diêm đốt lại tất cả các ngọn nến.
Câu chuyện tưởng tượng trên đây phần nào diễn tả tâm thức của con người hiện nay, nhất là sau biến cố ngày 11 tháng 9 năm 2001 xảy ra tại Hoa Kỳ cùng với sự lan tràn của những tổ chức khủng bố. Ða số người ta chẳng biết tin vào ai, nói gì đến chuyện yêu thương chân thành. Ðiều đó thể hiện rất rõ trên những chuyến bay quốc tế. Các hành khách dường như không còn cởi mở như xưa, nhưng trái lại họ im lặng, thủ thế và có vẻ nơm nớp lo sợ một mối đe dọa vô hình nào đó.
Cuộc sống dường như chìm hẳn xuống vì những cuộc chiến tranh đang diễn ra tại một vài nơi. Phải chăng ngọn nến của Hòa Bình, của Tình Yêu và Niềm Tin đã tắt trụi nơi tâm hồn ngày nay, bởi không còn chỗ cho sự hiện diện của nó. Một câu hỏi quá lớn được đặt ra đòi buộc mỗi người chúng ta phải trả lời, nhưng chúng ta cũng đừng quá lo lắng vì chắc hẳn trên đời này vẫn còn biết bao người cũng đang tiếp tục công việc của cậu bé trên là luôn thắp lên những ngọn lửa của Hòa Bình, của Niềm Tin và Tình Yêu. Vì trên thế giới vẫn còn biết bao người mang danh Hy Vọng cũng đã từng là sứ giả của hy vọng.
Không kể hôm nay, chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày lễ Giáng Sinh, ngày chúng ta mừng kỷ niệm Chúa đến lần thứ nhất. Chúng ta cảm thấy một niềm vui sâu lắng đang dâng lên trong tâm hồn mỗi người chúng ta. Những nỗi lo lắng cũng dần tan biến, nhường chỗ cho sự bình an nội tâm đang lớn lên, đồng thời chúng ta cũng cảm thấy một nỗi cảm thông sâu xa cũng bừng lên khi nghĩ đến những anh chị em phải lo lắng khôn nguôi của chúng ta, và đã cất khỏi họ niềm vui và bình an của Mùa Giáng Sinh này. Tuy thế nhưng chúng ta cũng cảm thấy trách nhiệm của chúng ta, phải không ngừng cầu nguyện và sống bình an để xin Thiên Chúa, nguồn mạch bình an, ban thêm sức mạnh và ơn hoán cải cho con người để cùng nhau nhìn đến khát vọng của anh chị em mình mà bớt đi những hận thù, báo động.
Hôm nay, chúng ta hãy nhìn vào Ðức Mẹ để học nơi ngài về một sự chuẩn bị tích cực, tập trung mọi khả năng để chuẩn bị đón Chúa ngự vào tâm hồn chúng ta và mọi người, Ðể tất cả cùng được hưởng một niềm vui, khởi đi từ chính sự bình an đích thực.
Lạy Mẹ Maria, Nữ Vương Hòa Bình, xin cầu bầu cùng Chúa ban cho chúng con được tận hưởng hạnh phúc, bình an đích thực của Chúa. Và chúng con cũng biết chia sẻ những gì chúng con đã lãnh nhận để tất cả cùng vui trong niềm vui của Chúa.