Mạch Nước Trường Sinh
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 31 -
Ðâu Là Con Ðường Ðích Thực
Xin bắt đầu những phút cầu nguyện hôm nay với câu chuyện vui sau đây:
Thiên thần Gabiel đến trước nhan Thiên Chúa và thưa rằng:
- Lạy Thiên Chúa toàn năng, cửa thiên đàng đang bị vây kín bởi những người trần gian đến xin ơn. Nếu Chúa đáp lại lời cầu xin của tất cả mọi người trong số họ, thì may ra cửa thiên đàng mới được yên lặng và thanh bình trở lại.
Thiên Chúa đồng ý ngay và cho phép thiên thần đi phân phát ân huệ cho tất cả những người có mặt. Thiên thần ra đi, lòng hớn hở vui mừng, chuẩn bị tất cả những lời cầu xin cho từng người. Từ nam phụ lão ấu, tất cả đều được ban cho đầy đủ.
Sau khi chu toàn sứ mạng phân phát ân huệ cho tất cả những người chầu chực ở cửa thiên đàng, thiên thần trở vào gặp Thiên Chúa. Rất lấy làm ngạc nhiên, vì khi vừa vào gặp Thiên Chúa, cũng là lúc thiên thần nghe tiếng tri hô ồn ào của những người vừa được Thiên Chúa thi ân, lại càng lớn tiếng hơn trước nữa. Thiên thần cảm thấy lúng túng không hiểu sao lại có chuyện lạ như vậy và ngài lại hỏi Thiên Chúa:
- Chúa ơi, tại sao tiếng ồn lại tăng lên gấp cả chục lần như vậy. Vì con đã phân phát cho họ tất cả những lời họ kêu xin. Vậy mà tại sao họ lại còn ồn ào thế. Phải chăng họ còn muốn xin thêm điều gì nữa có phải không thưa Chúa?
Chúa mỉm cười rồi trả lời:
- Họ muốn Ta thu hồi lại tất cả những gì Ta đã ban cho họ đó mà.
Thiên thần thốt lên kinh ngạc:
- Tại sao lại có chuyện đó được vì họ đã cầu xin tha thiết để được có những ơn đó mà?
Chúa tiếp lời:
- Vì sau khi đã nhận được những ơn mà họ đã xin, họ lại nhận ra đó là những điều không tốt cho họ.
Quả thật, có những lúc chúng ta cứ tha thiết nằng nặc đòi Chúa ban cho chúng ta một điều gì đó, cho dẫu chúng ta chưa kịp suy xét điều ấy có ý nghĩa nào cho cuộc đời của ta hay có giá trị gì cho sự cứu rỗi của chúng ta. Vì thế, dường như nhiều khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta đến với Chúa, chúng ta chẳng có ý tưởng nào khác hơn là kể lể và nài xin hết điều này đến điều kia. Thử hỏi, đó có phải là tương quan đích thực hay chỉ là tương quan một chiều, một cuộc độc thoại?
Cũng như những người trong câu chuyện vui trên, sau khi đã nhận ơn thì mới nhận ra những ơn đó là những điều mình không cần. Có thể chúng ta sẽ chê trách những người trong câu chuyện trên đây, nhưng thử xét một trường hợp rất điển hình. Ðôi khi sốt sắng chúng ta cũng cầu xin: Xin Chúa ban cho con được chịu mọi sự khó để con được mọi đồng lao cộng khổ với Chúa trong công trình cứu chuộc. Thử hỏi, khi những đau khổ đến, chúng ta có đủ bình tâm và kiên nhẫn để chịu đựng, để làm thăng hoa nó hay là than thân trách phận, trách Chúa và kể lể với anh chị em?
Thật ra, có thể đó là căn bệnh của những người có tâm thức coi Thiên Chúa như là ông thần, hiện hữu chỉ để ban ơn và xoa dịu những điều phiền muộn, tháo gỡ những khó khăn trong thực tế mà quên đi mối tương quan thân tình chúng ta cần phải có với Ngài. Chúng ta đến với Ngài không chỉ để bày tỏ những nỗi niềm của chúng ta, mà quan trọng hơn là để thinh lặng, lắng nghe tiếng Ngài nói với chúng ta. Chỉ như thế, chúng ta mới nhận ra đâu là con đường đích thực Chúa muốn chúng ta đi và đó là độc đạo dẫn chúng ta tới quê trời vĩnh cửu.
Lạy Chúa, Chúa biết rõ điều chúng con cầu và Ngài ban cho chúng con ngay cả trước khi chúng con mở miệng kêu xin. Xin cho chúng con được thêm tin tưởng và lòng yêu mến Chúa luôn gắn bó mật thiết với Chúa, để con được tâm hồn tràn đầy Chúa, nhờ đó chúng con sẽ đưa Chúa đến cho tất cả những ai đang thành tâm tìm Chúa mà chưa được gặp và những người chưa một lần biết Chúa.