Mạch Nước Trường Sinh
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 30 -
Chấp Nhận Ðức Tin
Có hai bào thai cùng xuất hiện trong lòng mẹ. Ít lâu sau, chúng bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của nhau và sợi giây nối liền cả hai với mẹ chúng. Cảm nghiệm đầu tiên của chúng là tình thương của mẹ, vì đang thông truyền và chia sẻ sự sống của mình cho chúng. Kế đó, chúng cảm thấy những móng tay mình mọc ra trên đầu những ngón tay tí hon và những sợi tóc trên làn da mỏng nhất của đầu chúng. Chúng bắt đầu phân vân, không hiểu điều gì đang xảy ra đến với mình. Một trong hai đứa nói:
- Có lẽ là vì chúng ta sắp được sinh ra đời.
Nghe vậy, đứa kia rùng mình khiếp sợ phản đối:
- Không, tao không muốn được sinh ra đời. Tao muốn được ở mãi trong nơi ấm cúng này thôi.
- Không được, mình phải chào đời chứ, không thể ở mãi trong đây được.
Ðứa kia nhất định lập lại:
- Không, nhất định tao sẽ ở mãi trong này. Làm sao mày biết được ở ngoài kia có gì, đã có ai từng ra ngoài và trở lại bảo cho mày biết những gì ở ngoài kia chưa?
- Chưa, nhưng tao tin chắc là phải có điều gì tốt đẹp hơn ở bên ngoài kia nữa chứ. Nếu không, thì làm sao mà mình có thể bắt đầu sống được.
- Nhưng ai có thể bảo đảm là chúng mình có người mẹ. Mẹ mình như thế nào? Mày đã bao giờ thấy mẹ chưa? Hay mày chỉ tưởng tượng vậy thôi?
Cứ như thế, cuộc đối thoại của anh em trong lòng mẹ tiếp tục mỗi ngày một thêm sôi nổi. Một đứa đã bắt đầu như người vô thần trí hơn người. Còn đứa kia như người có lòng tin mặc dù không có bằng chứng nào hết.
Sau cùng, ngày đầy tháng đẹp đã tới và chúng được sinh ra đời. Vừa mở mắt chào đời, chúng thấy mình đối diện với một nụ cười trìu mến và ánh mắt đầy tình thương của mẹ. Bấy giờ, lòng cả hai đều tràn ngập vui sướng. Chúng quay sang nhìn nhau và nói:
- Trước kia chúng mình thật khờ dại quá. Làm sao ở trong đó có thể tưởng tượng được niềm hạnh phúc sung sướng đến như thế này và ở ngoài đây.
* * *
Những lời đối thoại tưởng tượng của hai anh em trong lòng mẹ trên đây như là hình bóng ám chỉ con người vô thần và con người đức tin ngay chính trong mỗi người chúng ta. Nhiều lúc chúng ta phủ nhận mình là người vô thần, nhưng không thiếu chi những lúc chúng ta có cảm nghĩ rằng những điều mình tin chỉ là giả tạo và mình đang sống trong thế giới điên cuồng. Con người vô thần đòi hỏi bằng chứng cụ thể rồi mới tin, còn người có lòng tin thì chấp nhận đức tin trong khi chờ đợi bằng chứng sẽ tỏ lộ ra sau.
Chúa Giêsu cũng đã phân biệt hai hạng người đó khi Ngài nói với dân chúng:
"Nếu các ngươi không thấy dấu lạ, các ngươi cũng sẽ không tin".
Và câu khác:
"Nếu con có lòng tin, con sẽ được thấy dấu lạ".
Thánh tông đồ Thomas đã tin vì mắt ông đã thấy dấu đanh và tay ông đã được chạm tới vết thương nơi cạnh sườn của Chúa Giêsu. Nhưng Ngài đã quả quyết với Thomas rằng:
"Vì đã thấy Thầy nên anh tin. Phúc thay những ai không thấy mà tin" (Ga 20:29).
Một trong những thách đố lớn đối với người tín hữu là tin vào sự sống bên kia bờ sự chết. Trong chương trình mầu nhiệm và kế hoạch vĩ đại của Thiên Chúa, con người không khác gì đứa trẻ trong lòng mẹ. Thiên Chúa mời gọi người tín hữu sống với lòng tin. Trong khi chờ đợi thực tại của lòng tin. Ngài mời gọi chúng ta biết tin tưởng phó thác vào tình thương quyền phép của Ngài như trẻ thơ vào cha mẹ mình. Lòng tin tưởng phó thác của trẻ thơ không phải là mù quáng khờ dại, nhưng là sự đáp trả phù hợp với tình thương được lãnh nhận.
Thật vậy, trẻ em được phú bẩm một trực giác rất bén nhạy. Nó không dễ gì tin tưởng tất cả mọi người, nhưng chỉ những người mà nó đã cảm nghiệm được tình thương mến. Trái lại, nó thường khóc mỗi khi gặp người lạ, nhất là trước những người không yêu thương và muốn làm hại nó. Tin vì thế là sự đáp trả của tình thương hoặc là đối với Chúa, hoặc là đối với tha nhân.
Lạy Thiên Chúa là nguồn mạch sự sống. Con cảm tạ Chúa đã tạo dựng nên con và ban tặng cho con món quà lớn lao là sự sống. Con xin đón nhận quà tặng của Chúa với tất cả tâm hồn vì món quà cao quí Chúa ban cho con. Xin ban cho con Thần Khí Chúa và soi dẫn mỗi bước đường con đi. Con chỉ ước ao một điều là biết mình được an bình trong tay Chúa, trong mọi hoàn cảnh và khó khăn của đời sống con.