Mạch Nước Trường Sinh
(Những Bài Suy Niệm và Cầu Nguyện Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 05 -
Tự Thoát Và Từ Bỏ
Nhiều năm trước đây có tên cướp rất hung dữ, chặn đường cướp của những người lữ hành đi buôn từ khắp nơi tới Brazil. Và trong một thời gian ngắn, hắn đã thu nhặt được một kho tàng khổng lồ. Thế nhưng vẫn chưa đủ, lòng tham của hắn hầu như vẫn vô đáy.
Một hôm, đang lúc mạo hiểm qua sa mạc mới lạ, vì không quen đường nên hắn bị lạc vào một ngôi làng nhỏ toàn những mái nhà tranh xiêu vẹo, đó là nơi ẩn trú của mấy vị tu hành khắc khổ. Vừa trông thấy tên cướp, họ sợ quá nên bỏ chạy thoát thân. Tên cướp tò mò bước vào từng mái tranh, tuy thật nghèo nàn nhưng trong mỗi lán tranh tên cướp vẫn còn vơ vét được một chút gì, nào là một cây thập giá, một bình đựng nước, một tấm áo, một nắm gạo. v.v... Nhưng trong một lán tranh nghèo hơn cả chẳng có gì khác ngoại trừ tấm gỗ làm giường nằm. Trước cảnh nghèo xơ xác đó, tên cướp bổng nảy sinh ra một ý nghĩ và hắn quyết định thưởng cho người đang cư ngụ dưới mái tranh đó. Hắn lôi trong kho tàng của mình ra mọi thứ đồ sang trọng và bắt đầu trang hoàng mái tranh nghèo ấy, nào là những tấm màn quí giá, những bình nước bằng vàng, bằng bạc, rồi ra đi và còn hứa sẽ trở lại xem vị tu hành ẩn danh kia sẽ làm gì với những thứ đó sang trọng ấy.
Mấy tháng sau, tên cướp trở lại dưới dạng một người hành khất nghèo khổ. Tên cướp tìm đến mái tranh của nhà ẩn tu nghèo nhất và nói:
- Tôi nghe nói là có tên cướp rất quảng đại đã ghé qua đây và đã để lại cho ông mọi thứ của cải giàu sang, nhưng sao tôi không thấy gì hết?
Nhà tu hành vui vẻ đáp:
- Ông nói đúng, nhưng tôi đã bố thí tất cả những thứ đó cho kẻ nghèo khó hết rồi. Riêng đối với tên cướp quảng đại ấy, tôi sẽ muôn đời ghi ơn vì đã dạy thêm cho tôi một bài học khó nghèo nữa là tôi cũng không cần đến tấm gỗ làm giường kia.
Ðưa mắt nhìn quanh mái nhà, tên cướp nhận thấy ngay là nhà tu hành thực sự nằm ngủ trên mặt đất. Trái tim chai đá vì lòng tham vô đáy của nó trong chốc lát bị xúc động và chảy mềm như sáp ong gần lửa, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên hai gò má hốc hác cháy nắng. Như đọc được tư tưởng thầm kín của tên cướp, vị tu hành nói thêm:
- Ông không cần phải từ bỏ tất cả, chỉ cần một nửa thôi cũng đủ, vì ông đã quen sống với của cải thế trần rồi. Như tôi đã quá gắn bó với tấm ván làm giường của tôi, nhưng nếu một ngày nào đó ông được giải thoát khỏi cái mà ông đã gắn bó hơn cả tức là chính bản thân ông, khi ngày giải thoát đó thực sự đến, nếu ông muốn trở lại đây tôi sẽ đón nhận ông như một người con của Chúa.
* * *
Có thể nói được rằng người vui sống thực sự và biết thưởng thức hương vị của cuộc sống là những người có tâm hồn thanh thản, tự thoát, không gắn bó vào một vật nào hoặc một ai cả. Tự thoát và từ bỏ không hẳn là thái độ dửng dưng, lạnh nhạt, không biết quí trọng gì hết, nhưng là người sống với thái độ tự do nội tâm, không có khát vọng chiếm hữu ai và cũng không ham muốn chiếm đoạt điều gì của ai hết. Họ nhìn cuộc sống như món quà Chúa ban tặng cho cách nhưng không để mở tay đón nhận với lòng biết ơn chân thành, hơn là như cơ nghiệp phải bám giữ lấy cho mình.
Ðời sống không chiếm hữu quả là đời sống tự do, thanh thản. Tuy nhiên sự tự do chân thật đó chỉ là điều có thể được nếu chúng ta thực sự biết mình thuộc về ai. Vậy con người thực sự thuộc về ai nếu không phải là thuộc về Thiên Chúa, là Ðấng đã tạo dựng nên mỗi người từ hư vô. Mỗi người chúng ta thuộc về Chúa, vì Ngài đã tạo dựng nên mỗi người và Ngài phái chúng ta đi trong thế gian để rao giảng về Chúa; nhân danh Chúa nói với những người sống chung quanh chúng ta rằng tất cả mọi tạo vật đã được tạo dựng vì tình thương và chúng ta cũng được mời gọi để nói lên lòng biết ơn đó bằng niềm vui.
Chúa Giêsu, Con Một Thiên Chúa, tự hạ mặc lấy thân phận con người đến giữa trần gian trong cảnh khó nghèo là chứng tá hùng hồn nhất của tình thương và để chỉ cho chúng ta con đường tự thoát hữu hiệu nhất. Chúa Giêsu từ Thiên Chúa Cha mà đến và luôn sống kết hợp mật thiết với Ngài. Ngài tuyên bố với dân chúng rằng:
"Tôi và Chúa Cha là một". (Ga 10:30)
Trong suốt cuộc sống thế trần, Ngài không chiếm hữu ai và cũng không muốn chiếm đoạt bất cứ điều gì cả. Trước những người muốn trở nên môn đệ Ngài, Chúa Giêsu không hứa với họ tiền của hay địa vị sang giàu gì cả, nhưng trái lại chỉ là gian khổ thử thách ở đời này và hạnh phúc bất diệt đời sau, với điều kiện là họ từ bỏ mọi sự, chấp nhận vác thập giá mình mỗi ngày mà theo Ngài.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa biết con bất lực không thể đi chinh phục ở miền xa xôi nơi có những người chưa biết Chúa, hoặc để cảm hóa những kẻ bất lương. Chỉ xin Chúa giúp con biết khiêm tốn đến với những tâm hồn rất kề cận chúng con, nhưng có lẽ lại còn rất xa Chúa bằng tinh thần khó nghèo, bằng niềm vui và tâm hồn thanh thản, luôn biết ngợi khen cảm tạ Chúa trong mọi sự.