Một lần khác, vào mùa xuân, tôi đi qua một làng và trọ tại nhà một linh mục. Ông là người tốt lành và chưa có gia đình. Tôi ở nhà ông ba ngày. Cuối cùng ông bảo tôi:
- Tại sao con không ở lại đây? Cha cho con chỗ ăn ở. Con thấy đó, chúng ta đang xây nhà thờ mới bằng đá gần nhà nguyện cũ bằng gỗ và tôi cần một người đáng tin cậy làm cai và quyên tiền trong nhà nguyện. Con thích hợp với công việc này. Con có thể ở một mình trong căn phòng dành cho ông từ và con có thể cầu nguyện thoả thích.
Lúc đầu tôi từ chối, nhưng vì lời năn nỉ của cha, tôi đồng ý ở lại làng cho đến cuối thu.
Lúc đầu tôi hài lòng. Nhưng rồi người ta tuôn đến nhà thờ. Người thì đến cầu nguyện, người khác vì tò mò, có người còn ăn trộm tiền dâng cúng nữa. Vì mỗi buổi chiều tôi đọc sách kinh nên vài người đến nói chuyện hay xin tôi đọc lớn cho họ nghe nữa.
Sau một thời gian, tôi để ý một cô gái thường đến cầu nguyện ở nhà thờ. Khi thì cô lẩm bẩm những lời kinh xa lạ, khi thì cô đọc những kinh trong mục lục. Tôi mới hỏi cô. Cô kể rằng mẹ cô là người chính thống nhưng cha cô thuộc một giáo phái không có giáo sĩ. Thế là tôi dậy cho cô kinh Lạy cha và Kính mừng. Tôi cũng dậy cô lời cầu nguyện của Chúa Giêsu mà sau đó cô rất thích.
Mùa hè hết. Nhiều người đến cầu nguyện hay đọc sách với tôi hay hỏi ý kiến tôi, coi tôi như phù thuỷ.
Cô gái mà tôi nói tới một hôm cũng đến và khóc ròng. Cô cho hay cha cô muốn gả cô cho một chàng trai thuộc giáo phái của ông. Nhưng cô cho rằng hôn nhân không có linh mục làm phép kể như không thành. Và cô muốn trốn khỏi nhà, nhưng tôi bảo cô:
- Cháu đi đâu? Người ta cũng sẽ tìm ra. Không có kiểm tra cháu không thể đi đâu được. Tốt hơn cháu hãy xin Chúa đổi lòng đổi ý cha cháu.
Thời gian trôi qua, ồn ào, tôi lại muốn tiếp tục hành hương. Tôi tâm sự với vị linh mục:
- Con đã sống suốt mùa hè ở đây. Bây giờ xin cha cho con đi và chúc lành cho cuộc hành trình đơn độc của con.
Nhưng linh mục khuyên tôi ở lại.
- Tại sao con lại muốn cô đơn? Chúa đâu có dựng nên con người để cho họ chỉ nghĩ đến mình. Con hãy nghĩ đến sự tận tụy của các thánh và các giáo phụ.
Tôi trả lời:
- Thưa cha, mỗi người có ơn gọi của mình. Bao nhiêu giám mục, linh mục, tu viện trưởng đã từ chức để sống trong sa mạc xa cám dỗ thế trần. Phúc âm đã viết: "Ðược lợi lãi cả thế gian mất linh hồn nào được ích gì?"
Cha nói:
- Ðúng thế nhưng các ngài là thánh nhân.
- Vậy nếu các thánh còn sợ thế gian làm hại cho tâm hồn, thì con là kẻ tội lỗi con phải làm gì đây?
Sau khi nói chuyện cha để tôi ra đi.
Cách đó 10 cây số, tôi dừng lại qua đêm ở một làng kia. Tôi thấy một người đang hấp hối. Tôi khuyên người ta mời linh mục tới. Vì muốn chịu lễ nên tôi ở lại trong nhà. Khi tôi đợi ở cửa bỗng thấy cô gái làng bên đi tới. Ngày mai cô phải lấy chồng và hôm nay cô trốn đi.
- Con không muốn lấy chồng, con muốn đi tu. Bác cho con theo và dẫn con vào tu viện đi.
Tôi trả lời:
- Bác có biết tu viện ở đâu đâu. Và cháu đi với bác thì bất tiện lắm.
Ðang nói thế, có bốn người đi xe song mã đến. Họ bắt cô gái và một người mang cô đi. Ba người khác trói tôi lại và dẫn tôi về làng.
- Thằng du đãng, chúng tao sẽ dậy cho mày cách quyến rũ phụ nữ.
Quan toà mãi chiều tối hôm sau mới tới. Ông cho tụ họp mọi người và đem tôi ra. Hình như ông nóng tính nên chưa kịp bỏ mũ, vừa ngồi vào bàn đã hỏi cha cô gái:
- Con ông trốn đi, nó có lấy gì không?
- Bẩm quan không lấy gì hết.
- Nó đã làm gì với thằng khùng này chưa?
- Thưa không.
- Vậy thì ông đưa con gái ông về, muốn làm gì thì làm. Còn thằng này ngày mai ta sẽ phạt và cấm nó không bao giờ được đặt chân tới đây.
Sau đó ông đi ngủ.
Sáng hôm sau, hai cảnh sát đến lấy gậy đánh tôi và đuổi tôi đi.
Tôi cám ơn Chúa đã cho tôi chịu đau khổ cho Ngài. Trong suốt thời gian đó lời cầu nguyện của Chúa Giêsu luôn vang dội trong lòng tôi và an ủi tôi.
Cách đó bốn cây số tôi gặp mẹ cô gái đi chợ về.
- Ông có biết thằng cha ấy đã hồi hôn? Nó giận con gái tôi bỏ nó.
Bà cho tôi bánh và bánh ngọt. Tôi tiếp tục hành trình.
Trời không mưa. Không muốn ngủ trong làng, tôi ngủ trên đống rơm ngoài ruộng.
Ngọc Lân mùa chay 1991.
Lm. Nguyễn Ðức Huy.