Trong suốt cuộc hành trình tôi đã gặp bao nhiêu là biến cố và tai nạn kỳ lạ.
Chẳng hạn một buổi chiều, khi đi qua một khu rừng và đi về phía một ngôi làng nơi tôi sẽ ngủ đêm, tôi bị một con chó sói tấn công.
Trong khi tự bảo vệ, chuỗi lần của tôi cuốn quanh cổ nó. Nhảy về phía bên cạnh, con chó sói kéo chuỗi khỏi tay tôi, rồi bất động trong một bụi gai và chuỗi môi khôi cuốn quanh cổ nó và làm cho nó nghẹt thở. Tôi làm dấu thánh giá và tiến lên giải thoát con chó sói, nhưng nhất là lấy lại chuỗi lần. Tôi chỉ sợ nó chạy mất và mang theo xâu chuỗi của tôi.
Nhưng khi tôi cầm được xâu chuỗi thì con chó đã làm đứt rồi chạy luôn.
Tôi tạ ơn Chúa, đồng thời nghĩ tới ông thày của tôi đã qua đời và tôi đến làng an toàn và nghĩ đêm trong một quán trọ.
Hai người một già, một trung niên và lực lưỡng đang uống trà. Tôi xin chủ quán cho mượn kim chỉ. Tôi đến gần chỗ sáng và sửa lại xâu chuỗi.
Người trẻ hơn (là lục sự toà án) nói chơi với tôi:
- Có lẽ ông cầu nguyện quá nên chuỗi bị hư?
- Không phải đâu, một con chó sói đã làm đứt.
- Bác nói sao, một con chó sói? Lúc này chó sói cũng cầu nguyện sao?
Tôi kể lại những gì đã xảy ra và tại sao tôi lại quí hoá xâu chuỗi.
Viên lục sự cười lớn và nói:
- Chỗ nào bác cũng thấy phép lạ cả, bác dễ tin quá đi mất. Con sói sợ khi thấy cái gì quấn quanh cổ nó và sau đó nó lúng ta lúng túng trong bụi cây.
Ông già hơn, là thày giáo làng trả lời:
- Bác kết luận quá sớm. Ðối với tôi thì tôi thấy đó là dấu hiệu cho thấy cái thế giới vô hình. Cha linh hướng của ông bạn chắc là một thánh nhân. Mà sự thánh thiện lan toả trên vạn vật. Xâu chuỗi của ngài đã trở thành vật được chúc phúc và bạn được ngài che chở.
Ông lục sự cãi tiếp:
- Ông thấy chỗ nào cũng siêu nhiên cả. Ðối với tôi để lên tinh thần và có sức mạnh, tôi chỉ thấy một điều là: một ly rượu nốc vào cuống họng.
Rồi ông đi lại tủ chổ có chai rượu.
Ông giáo học kết luận vắn tắt:
- Thì đó là việc của ông.
Lời ông nói làm tôi vui lòng. Tôi kể cho ông là cha linh hướng hiện ra với tôi trong giấc ngủ và chỉ cho ông thấy dấu than vạch trên sách của tôi.
Ông lục sự nằm trên ghế chửi thầm tôi và rồi ông ngủ thiếp đi.
Thày giáo già cho tôi hay ông đã nghe nói về cầu nguyện trong lòng và ông coi đó là xu hướng tự nhiên của con người hướng về Thiên Chúa. Ông nói thêm:
- Nhưng tôi không biết phương pháp đạt tới và thực hành điều đó.
Tôi nói:
- Bác sẽ tìm thấy trong cuốn sách kinh của tôi đây.
- Nếu vậy tôi phải gửi mua từ Tobolsk một cuốn mới được.
Sau đó mọi người đi ngủ. Tôi cám ơn Chúa vì cuộc nói chuyện với ông giáo làng và tôi cũng xin Ngài chúc phúc cho ông lục sự.
Ngọc Lân mùa chay 1991.
Lm. Nguyễn Ðức Huy.