Người Lữ Hành cô đơn

Rev. Nguyễn Ðức Huy chuyển dịch

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


3. Như trong một lâu đài

Một lần kia tôi đi qua một nơi quá hoang dã nên trong suốt ba ngày không thấy có một chỗ có người ở. Bánh cũng hết. 24 giờ qua tôi không có gì để ăn cả. Tôi bỗng thấy sợ. Tôi bắt đầu sốt sắng cầu nguyện và như thế tôi bình tĩnh trở lại.

Ði cạnh khu rừng tôi bỗng thấy một con chó.

Mừng quá tôi tự nhủ: nếu có chó phải có đoàn vật hay một người thợ săn.

Con chó sau khi đánh hơi chung quanh tôi, lại trở lại con đường cũ. Tôi đi theo.

Cách đó chừng hai trăm mét, một người trung niên gầy còm và xanh xao, từ một chòm cây bước ra.

Ông hỏi tôi từ đâu tới và tôi hỏi lại xem ông ta làm gì.

Ông dẫn tôi về nhà cho tôi bánh và muối. Tôi bảo ông:

Sung sướng quá tôi bằng lòng đề nghị của ông. Còn bốn tháng nữa mới tới mùa thu. "Cám ơn Chúa" Như thế tôi có thể nghỉ ngơi, được thinh lặng và đào sâu sách Kinh.

Anh kiểm lâm kể cho tôi:

Tôi nghe ông nói và thương hại ông. Ngay cả những người bình dân cũng có thể trở thành vô tín. Ðể giúp ông tôi đọc cho ông nghe một đoạn sách của các giáo phụ, tôi nhớ là của Hesychius.

Một đoạn khác xa hơn:

Rồi tôi cố gắng giúp ông ta cầu nguyện như Chúa Giêsu.

Sau đó tôi về lều của tôi và tưởng tượng mình đang ở tronglâu đài. Tôi đọc lại sách kinh từ đầu đến cuối.

Ðọc như thế làm cho tôi lạc hướng kinh khủng. Có nhiều điều phải suy nghĩ. Nên tôi cầu nguyện suốt 24 tiếng đồng hồ không nghỉ. Tôi bình tĩnh và ngủ thiếp đi.

Tôi lại mơ thấy cha linh hướng. Tôi đang trong phòng ngài và ngài nói với tôi về cuốn sách kinh.

Tôi nhớ trong giấc mơ tôi tìm đoạn trích dẫn của Callixte mà không thấy. Cha linh hướng cầm lấy sách giở từng trang và chỉ cho tôi.

Cha lấy miếng than dưới đất và vạch dấu cho tôi trong cuốn sách.

Khi tôi thức dậy trời còn tối. Tôi cố nhớ lại những gì cha linh hướng chỉ cho tôi trong giấc mộng.

Khi trời sáng, tôi chỗi dậy. Lạ lùng chưa, cuốn sách tôi để trên ghế dùng làm bàn, đang mở ở trang mà cha linh hướng chỉ cho tôi và có dấu gạc bằng than và cục than nằm gần cuốn sách.

Tôi chắc là ban chiều cuốn sách không ở chỗ đó. Tôi đã gấp sách để ở đầu giường tôi và không đánh dấu gì cả. Còn vết gạch màu đen thì còn đó. Trong những tuần kế tiếp tôi đọc đi đọc lại những gì cha linh hướng đã chỉ.

Tôi đọc lời nguyện với Chúa Giêsu theo nhịp hơi thở, càng ngày càng tự nhiên.

Như thế trong bốn tháng, tôi nếm được hoa quả của sự cầu nguyện liên tục: sự bình an nội tâm, một sự dễ chịu thân xác tổng quát, tinh thần sắc bén, hiểu được những sự linh thiêng, nhất là cảm nhận Chúa hiện diện khắp nơi.

Tôi hiểu được lời Kinh Thánh: "Nước Trời ở giữa chúng con."


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page