Người Lữ Hành cô đơn

Rev. Nguyễn Ðức Huy chuyển dịch

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


2. Những tên lính đào ngũ

Tôi lang thang qua nhiều địa phương với lời cầu nguyện của Chúa Giêsu cho tôi sức mạnh và an ủi tôi, trên đường đi, khi gặp gỡ và những bất trắc của cuộc hành trình.

Khi tôi tìm được chỗ nghỉ đêm hay khi dừng lại nghỉ mệt, tôi đọc sách kinh. Nhưng có một lúc nào đó tôi cảm thấy nhu cầu học hỏi thêm.

Tôi cố tìm một công việc vững chắc nhưng vô ích nhất là vì tay tôi bị tê liệt từ khi còn nhỏ.

Tôi quyết định sang Irkoutsk trong miền Tây bá lợi á.

Tôi nghĩ rằng khi đi qua rừng hay thảo dã Tây bá lợi á sẽ giúp tôi cầu nguyện và đọc sách.

Sau một thời gian tôi nhận ra là lời cầu nguyện của tôi tự phát từ môi miệng vào trong tâm hồn nghĩa là hình như trái tim tôi trong mỗi nhịp đập lập lại những lời cầu xin: Lạy Chúa Giêsu...

Thế là tôi thôi đọc chỉ chăm chú nghe những gì lòng tôi đang nói, ôi êm dịu biết bao.

Ðể có thể đọc nhiều hơn, tôi thường đi ban đêm và suốt ngày tôi học dưới bóng cây rừng.

Hơn hai tháng trôi qua.

Khi gặp làng xóm tôi xin một túi bánh khô, một chút muối. Tôi đổ đầy nước trong bầu và có lương thực rồi, tôi lại đi hàng trăm dặm.

Một lần khi mặt trời lặn, cạnh một đại lộ có hai người đầu cạo trọc có vẻ là hai người lính đến gần tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trong một cái hố. Túi xách đã biến mất. Chỉ còn giây buộc và chúng đã cắt ra để lấy xắc. Cám ơn Chúa chúng không lấy giấy kiểm tra tôi dấu trong mũ lông.

Khó khăn lắm mới chỗi dậy được và nhức đầu ghê gớm. Nhưng tôi chỉ buồn là tôi đã mất cuốn Thánh kinh tôi đọc từ hồi nhỏ và cuốn sách kinh.

Tôi u buồn và đói khát trong vòng hai ngày.

Ngày thứ ba không còn sức lực nữa, tôi nằm ngủ dưới đất sau bụi cây. Và tôi mơ. Tôi đang trong phòng cha linh hướng. Ngài an ủi tôi. Cha nói:

Tôi thức dậy tươi trẻ lại và tôi tiếp tục đi ba ngày nữa.

Ðột nhiên có một nhóm tù nhân có lính gác đi theo tôi. Tôi nhận ra có hai tên đã ăn cướp của tôi. Tôi đến gần và hỏi họ về hai cuốn sách. Lúc đầu họ không thèm nghe tôi. Rồi một tên nói:

Họ cho tôi hay là những cuốn sách đó nằm trên xe đi theo đoàn tù với những vật dụng khác họ đã lấy.

Tôi hỏi ông. Ông hỏi:

Viên chỉ huy kể lại chúng là những tên đào ngũ. Chúng ở trong căn nhà lá giữa rừng và đã ăn cướp nhiều người cho đến khi một bưu tá viên khôn khéo bị chúng âm mưu ăn cắp xe ba ngựa của ông bắt được.

Viên chỉ huy nói: "Tôi sẽ trả cho ông sách vở khi xe dừng lại chiều nay".

Rồi ông bắt đầu hỏi tôi... Ðến nhà trạm ông trả lại sách cho tôi và nói:

Tôi nhận lời. Khi thấy tôi ôm chặt Thánh kinh vào lòng ông hỏi tôi:

Ông mở vali ra và rút ra một cuốn Phúc âm mạ bạc.

Vào bàn ăn, ông tiếp tục kể chuyện:

Sáng hôm sau khi viên chỉ huy thức dậy tôi đến cám ơn ông và từ giã.

Ông mời tôi uống trà cho tôi một rouble và từ giã tôi.

Tôi lại lên đường. Tôi đã đi khá xa mới nhớ lại mình đã hứa với anh lính như thế nào. Lúc đầu tôi tự nghĩ:

Tôi trở lại, gặp lại hai anh lính và đưa đồng rouble cho anh và nói:

Rồi tôi lại bắt đầu độc hành trên con đường tôi đi.

Những tuần lễ sau đó tất cả cảnh vật chung quanh đều hoan hỉ và lạ lùng. Cây cỏ chim chóc, đất đai, không khí ánh sáng hình như nói với tôi là tất cả được tạo dựng vì con người, tất cả chứng minh Chúa yêu con người, tất cả cầu nguyện và dâng lên ngài những lời chúc tụng tôn thờ.

Từ đó tôi hiểu rằng tôi có thể nói chuyện với vạn vật và làm cho chúng hiểu tôi.


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page