Người Lữ Hành cô đơn

Rev. Nguyễn Ðức Huy chuyển dịch

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


1. Tìm một linh hướng

Nhờ ơn Chúa tôi là người có đạo, nhưng do hành động, tôi là một tội nhân, và là một tên lãng tử không nhà do hoàn cảnh cũng như thuộc gia đình bình dân. Của cải tôi? một bị trên lưng với ít bánh khô, và một cuốn thánh kinh và sách kinh trong áo veste. Tất cả chỉ có thế.

Ngày chủ nhật 24 sau lễ Hiện xuống trong thánh lễ lời thánh Phaolô nói: "Hãy cầu nguyện liên lỉ" đánh động tôi. Ðồng ý. Nhưng phải làm sao đây? Tôi tìm câu thánh kinh đó trong sách thánh và tiếp tục suy nghĩ nhưng không hiểu thêm gì hơn.

Vì thế tôi lên đường tìm một vị linh hướng. Tôi viếng các nhà thờ để nghe những nhà giảng thuyết danh tiếng.

Một hôm tôi hỏi một nhà ẩn sĩ rất danh tiếng về sự thánh thiện, và lần khác một cha tu viện trưởng. Tôi vẫn ước ao cầu nguyện liên lỉ nhưng cũng vẫn dốt nát hồ nghi và lo âu.

Sau cùng, một buổi chiều, sau nhiều tháng lang thang, tôi gặp trên đại lộ một ông già có vẻ là giáo sĩ.

ông cho tôi hay ông là thày dòng thuộc về tu viện cách đó 10 dặm trong một nơi cô tịch và mời tôi đến đó, cho tôi hay người ta tiếp đón khách hành hương rất thân hữu, cho chỗ ở và ăn chung với nhau trong quán trọ của nhà dòng.

Tôi không thích đến đó một chút nào.

Tôi trả lời khi ông mời tôi là tôi được bình an không tùy thuộc việc có chỗ ở nhưng là có được một lời khuyên thiêng liêng và tôi cũng không cần ăn vì tôi còn bánh trong túi xách.

Ông hỏi tôi:

Tôi kể cho ông nghe câu chuyện của tôi trong những tháng vừa qua. Ông làm dấu thánh giá và nói:

Những gì bạn đã làm trong thời gian qua chứng tỏ là lời cầu nguyện nội tâm không phải là sự chinh phục của sự khôn ngoan nhân loại nhưng trái lại chỉ mạc khải trong sự nghèo khó tinh thần và tâm hồn đơn sơ.

Nhiều bài giảng hay bản văn về cầu nguyện chỉ là lý thuyết và nghiên cứu.

Ðiều đáng trách là sự khôn ngoan thế gian cố gắng áp dụng sự đo lường nhân loại vào trong cái thần thiêng.

Cầu nguyện được coi như hậu quả, hoa trái, như đoạn kết của một sự dấn thân, trong khi hoàn toàn không phải như thế.

Người có đạo chắc chắn phải dấn thân nhưng lời cầu nguyện là trước hết.

Như Isaac người Syrie:

Nói khác đi: trước hết hãy đạt được ơn cầu nguyện và bạn sẽ có những nhân đức khác.

Cuộc nói truyện không ngờ đưa chúng tôi đến tu viện.

Bị đánh động vì sự khôn ngoan của ông già tôi xin ông làm cha linh hướng cho tôi và giúp tôi cầu nguyện trong tâm hồn.

Cha dịu dàng chấp nhận, dẫn tôi vào phòng và tại đó cha dậy tôi một lời cầu nguyện của Chúa Giêsu: Lạy Chúa Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống xin thương xót con là kẻ có tội.

Rồi cha cho tôi một cuốn sách: Sách bình luận của các giáo phụ về lời cầu nguyện phát xuất tự tâm hồn.

Ngài nói: "Con hãy đọc sách này có những trích dẫn của các giáo phụ. Ðây là cuốn thủ bản tốt nhất về cuộc sống chiêm nghiệm".

Tôi hỏi: "Hay hơn cuốn Kinh Thánh không?

Không đâu, cha dùng một thí dụ cho con hiểu. Con biết ta chỉ nhìn được mặt trời với một miếng kính màu.

Thánh Kinh là mặt trời.

Sách này là miếng kính màu cho con có thể giải thích và hiểu kinh thánh hơn.

Cha mở sách và đọc cho tôi bản văn trích dẫn của Simeon nhà thần học mới:

Cha giải thích tiếp và chứng minh cho tôi. Tôi sung sướng quá. Chúng tôi nói chuyện như thế suốt đêm rồi đi đọc kinh sáng luôn không hề nhắm mắt.

Khi từ giã, cha dòng xin tôi trở lại thăm ngài. Ðó là ước muốn của tôi. Nhưng điều này khó thực hiện, khi chỉ được phép ở lại quán trọ của tu viện hai ngày và không có nhà cửa chung quanh. Sau đó tôi biết có một làng cách tu viện 4 dặm. Tôi đến đó và thấy Chúa quan phòng cho tôi những gì tôi cần dùng.

Một nông dân mướn tôi làm người giữ vườn và cho tôi ở trong một túp lều tranh.

Tại đó trong suốt mùa hè tôi thực tập lời nguyện của Chúa Giêsu cho đến khi đọc được ngàn lần trong một ngày. Dĩ nhiên có những lúc mệt nhọc nhưng luôn được an ủi. Túp lều tranh của tôi đối với tôi như một phòng lễ lạc.

Tôi thường đi thăm cha linh hướng. Nhưng đến cuối tháng 9 ngài đau nặng. Ngài chết đến nơi.

Tôi chạy đến bên giường cha, cám ơn cha vì cha đã khuyến khích tôi,và tôi xin cha cỗ tràng hạt cha cho tôi mượn như lời chúc lành và kỷ niệm của cha. Rồi cha chết.

Mùa hè gần hết, vườn cây trơ trụi, tôi không còn gì để ăn. Người nông dân cho tôi nghỉ việc. Nhưng ông cho tôi hai đồng rouble và một xắc bánh để đi đường.

Thế là tôi lại trơ trọi một mình. Tôi lại lên đường.

Tôi không biết thực sự phải làm gì với hai đồng rouble, tôi chợt có ý nghĩ là mua một cuốn sách kinh.

Trong thành phố lớn đầu tiên tôi đi qua, tôi thăm nhiều tiệm sách để tìm cuốn sách đó.

Sau cùng tôi tìm được một cuốn.. nhưng họ đòi những ba rouble. Tôi mặc cả mãi mà họ không chịu. Sau cùng ông bán sách nói với tôi:

Hãy lại nhà ông từ nhà thờ nhỏ đàng kia, ông có cuốn sách kinh cũ. Có thể ông ta bán cho bác.

Ông bán cho tôi thật, nhưng tôi phải khổ sở khi đóng lại cuốn sách.

Có sách rồi. Tôi giữ kỹ với cuốn kinh thánh. Tôi tiếp tục đọc lớn tiếng. Và trong niềm vui lớn lao tôi đọc lời nguyện của Chúa Giêsu và tôi chờ đợi Chúa ban cho tôi ơn cầu nguyện im lặng trong tâm hồn.


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page