LTS: Như chúng tôi đã trình bày, ở những bài trước, là chúng tôi sẽ cho đăng "những ơn của Mẹ Lavang ban" cho những người đã được ơn gởi đến. Chúng tôi hoàn toàn tuân phục phẩm quyền phán quyết của Tòa Thánh. Câu chuyện được thuật lại dưới đây, tôi được chứng kiến dịp đại hội năm 1993, là giáo sư trung học, về sau là sĩ quan của VNCH, rồi bị đi cải tạo gần 10 năm. Hiện gia đình định cư tại San Diego, California.
Thứ Sáu 13-08-1993, lúc 4:30 sáng, anh rể tôi đáp chuyến tàu chợ từ Ðà Nẵng ra Huế, đoạn đường dài khoảng 110 cây số. Tàu phải đi qua ba cái đèo ì ạch mãi quá 12 giờ trưa mới đến Huế. Từ bến xe Phu Văn Lâu (Huế) chúng tôi đón xe đò ra Quảng trị, rồi từ đó chúng tôi lội bộ vào linh địa Lavang, gần 5 cây số.
Anh rể tôi rất yếu, đã nhiều lần đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng sau một ngày đường vất vả không thấy anh đuối sức. Khi đến sát đền Mẹ, đi qua giữa đám đông người, tôi cảm thấy anh trở nên hớn hở. Anh bảo tôi quỳ xuống cùng nhau đọc một kinh Lạy Cha, ba kinh Kính Mừng, một kinh Sáng Danh để ngợi khen Chúa và chào mừng Ðức Mẹ sau một thời gian khá dài không đến được linh địa.
8 giờ tối, chúng tôi cùng với một rừng người tham dự giờ đền tạ Thánh Tâm Chúa Giêsu. đã lâu lắm, gần như là lần đầu sau nhiều năm, tôi được nghe lại những lời suy gẫm về các mầu nhiệm Mân Côi do các linh mục điều khiển chương trình gợi ý rất thâm trầm ấm cúng. Sau giờ đền tạ, chúng tôi trở về chỗ ngủ. Mặc dầu nằm trên đất cỏ với tấm "ja" lót nhưng tôi ngủ rất ngon. Mãi đến 5 giờ sáng thứ Bảy 14-08-93, tôi giật mình thức dậy. Ðể yên cho ông anh còn ngủ ngon, tôi đứng lên cầm cái bình nhựa đi kiếm nước rửa mặt... Vừa bước ra khỏi chỗ nghỉ được vài bước, tôi bỗng cảm thấy đau nhói trong bụng. Tôi cố đi tiếp nhưng không sao đi được. Cả người tôi choáng váng và hai chân khuỵu xuống. Tôi ngồi ôm bụng, rồi quằn quại đau ngất. Hình như có ai la lên nên ông anh tôi chạy đến rồi dìu tôi về chỗ nghỉ. Tôi mê man nằm, anh tôi xoa bóp bụng cho tôi. Những người xung quanh xúm lại đưa dầu xức đầu, bụng, và chân tay tôi.
Ðã qua 2 tiếng đồng hồ, tôi vẫn còn đau. Anh tôi đi báo trạm y tế của Ðại Hội để xin cứu chữa. Anh tôi định đưa tôi ra bệnh viện Quảng Trị hoặc về Ðà Nẵng vì sợ tôi bị ruột thừa. Tôi mê mê tỉnh tỉnh, anh hỏi tôi, tôi hiểu ý anh, nhưng anh có vẻ hoay hoay không biết tính sao.
Vào khoảng 8 giờ, có hai ông bà trọng tuổi người miền Nam từ Sàigòn ra viếng Mẹ, ông bà vừa cầu nguyện ở đền Mẹ đi ra qua chỗ tôi nằm, ông bà dừng lại nhìn tôi ái ngại. Ông ngồi xuống đưa tay xoa bóp trên bụng tôi, ông nói bụng tôi lạnh lắm. Ông hỏi anh tôi nãy giờ đã cho tôi uống thuốc gì chưa? Anh tôi trả lời là không có thuốc gì cả, chỉ có thoa dầu nhị thiên đường và dầu cù là. Ông bèn bảo bà lấy chai nước vừa xin ở đền Ðức Mẹ ra rót một ly nhỏ đưa cho ông. Rồi ông bảo tôi cố ngồi dậy, khấn xin Ðức Mẹ và uống ly nước. Uống xong ly nước, ông lại đỡ tôi nằm nghiêng xuống. Tôi như ngủ đi được một lúc... Ðến khi tỉnh giấc, tôi nghe tiếng loa phóng thanh vang lên trên đài Mẹ lời vị chủ tế: "Nhân danh Chúa Cha, và Chúa Con, và Chúa Thánh Thần". Tôi bật dậy, hướng về đài Ðức Mẹ và cùng chung dự thánh lễ đồng tế kính thánh Maximiliano Kolbe với hàng chục ngàn giáo dân đang quây quần bên lễ đài có tượng Mẹ Lavang. Thánh lễ bắt đầu lúc 9 giờ, cho đến khi tôi lên rước Mình Thánh Chúa về lại chỗ đứng, tôi không còn cảm thấy đau bụng nữa.
Lúc 11 giờ trưa ngày 14-8-1993, tôi đã vào nhà cha sở Lavang trình rõ với ngài về trường hợp của tôi. Ngài ghi tên tuổi tôi và vào tối thứ bảy này, trong phần loan báo tin tức cần thiết, ngài đã cho biết: "Có một người đạp xích lô, từ Ðà Nẵng ra dự Ðại Hội, sáng sớm nay bị đau bụng nặng lúc 5 giờ cho đến 9 giờ, sau khi được uống Nước Ðức Mẹ Lavang, đã hết đau và trở lại bình thường."
Anh tôi và tôi hân hoan ở lại dự đại hội cho đến chiều Chủ Nhật 15-8-1993. Sau khi hoàn tất lễ bế mạc Ðại Hội, anh em chúng tôi đi bộ ra ga Quảng Trị đón xe lửa vào Ðà Nẵng.
Từ trước tôi chưa hề bao giờ bị đau bụng lâu như vậy và được khỏi đau một cách bất ngờ như vậy. Nay đã sau đúng bốn năm, tôi cũng chưa thấy đau lại lần nào như thế. Tôi ghi lại sự việc này như là một "biến cố" đáng nhớ nhất của đời tôi.
Tôi cảm tạ Chúa và Ðức Mẹ Lavang đã thực sự ban bình an cho tâm hồn tôi kể từ những ngày 13, 14 và 15-8-1993 đi dự Ðại Hội Ðức Mẹ Lavang về cho đến nay. Tôi ao ước sẽ được trở về bên Mẹ vào dịp Ðại Lễ Kỷ Niệm 200 năm Ðức Mẹ hiện ra ở Lavang, đất nước thân yêu của tôi.
Antôn Hoàng Minh Tâm