Ðường Hy Vọng

Dưới Ánh Sáng Lời Chúa và Công Ðồng

ÐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


35. Ðức Maria

 

Mẹ nghèo khó, nhưng Mẹ ban cho ta kho tàng trọng nhất:

Chính Chúa Giêsu, Ðấng ban mọi ân sủng

 

(910) Không có mẹ, dù được mọi người lo lắng bảo đảm đến đâu, em bé cũng không đi theo. Nhưng đi với mẹ, dù băng rừng, vượt suối, đói rét, em vẫn đi. Trong cuộc chiến, bao nhiêu bà mẹ chết rồi, đứa con vẫn lê lết một bên. Trên đường Hy vọng, con nắm tay Mẹ Maria; có Mẹ đã đủ cho con rồi, con không cô đơn. Mẹ là "nguồn sống, là an vui, là hy vọng của chúng con".

@ GH 68a: Ngày nay Mẹ Chúa Giêsu đã được vinh hiển hồn xác trên trời, là hình ảnh và khởi thủy của Giáo hội phải hoàn thành đời sau; cũng thế, dưới đất này, cho tới ngày Chúa đến (x. 2Pr 3,10), Ngài chiếu sáng như dấu chỉ lòng cậy trông vững vàng và niềm an ủi cho dân Chúa đang lữ hành.

(Xem thêm: GH 66; TÐ 4j).

 

(911) Trẻ em chỉ cần mẹ. Vắng bóng mẹ, trẻ khóc nức nở, không ai dỗ được, cho nó kẹo bánh, quà đẹp hay vàng ngọc nó cũng vứt đi, nó chỉ vui tươi lại khi gặp mẹ. Con phải trở nên như trẻ em, để hiểu và yêu mến Mẹ Maria.

 

(912) Tình yêu Mẹ như làn gió mát, như hạt sương mai, làm tâm hồn quằn quại khao khát an bình, được êm dịu ủi an.

 

(913) "Này là Mẹ con!" (Ga 19,27). Sau phép Thánh Thể, Chúa không thể trối gì hơn cho con; Mẹ đã đạp đầu con rắn, Mẹ sẽ giúp con chiến thắng ma quỷ, thế gian, xác thịt. Mẹ sẽ ban ơn cho con giữ vững lý tưởng cao cả Chúa đã đặt vào lòng con.

@ Ga 19,25-27: Ðứng gần thập giá Ðức Giêsu, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà Ma-ri-a vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Ma-ri-a Mác-đa-la. Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Ðức Giêsu nói với thân mẫu rằng: "Thưa Bà, đây là con của Bà". Rồi Người nói với môn đệ: "Ðây là mẹ của anh". Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.

(Xem thêm: Kh 12,1tt).

@ ÐT 8a: Họ phải lấy lòng tin cậy như con thảo mà tôn kính và yêu mến Ðức Trinh Nữ rất thánh Maria, Ðấng mà Chúa Kitô khi hấp hối trên Thánh giá đã trối ban làm mẹ người môn đệ.

(Xem thêm: GH 62a; LM 18b).

 

(914) Ðứa con bệnh tật, xấu xí, người mẹ vẫn thương yêu. Dù con nguội lạnh, tội lỗi, phản bội, hãy phó mình trong tay Mẹ. Chúa Giêsu trối: "Này là Mẹ Con!" (Ga 19,27), nỡ nào Mẹ bỏ con.

 

(915) Lúc sa ngã, hãy khiêm tốn, khóc lóc với Mẹ, vì con đã giết chết Con Mẹ. Mẹ sẽ đón nhận con. Gioan Mẹ cũng nhận, người trộm lành, Mađalêna, Mẹ cũng nhận làm con Mẹ.

 

(916) Mẹ Maria là sách "Phúc âm sống", "cỡ nhỏ", "bình dân", hơn tất cả các sách vừa tầm con.

 

(917) Muốn biết Mẹ tốt đẹp chừng nào, con hãy nhớ Mẹ là Mẹ Chúa Ngôi Hai, cao cả, toàn năng: phúc cho con biết mấy vì Ngài cũng là Mẹ của con. Nếu không có lời trăn trối của Chúa Giêsu, con không thể hiểu được.

@ Kh 12,1-2: Một điềm lớn xuất hiện trên trời: một người Phụ Nữ, mình khoác mặt trời, chân đạp mặt trăng, và đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao. Bà có thai, đang kêu la đau đớn và quằn quại vì sắp sinh con.

 

(918) Muốn nên thánh, con hãy bắt chước trẻ thơ. Nó không hiểu lý thuyết gì, nhưng nó nhìn mẹ nó, nó làm theo mẹ nó, nó tin mẹ nó biết tất cả, làm đúng tất cả. Nhìn Mẹ Maria, làm như Mẹ Maria, con sẽ nên thánh.

@ GH 6a: Phần các tín hữu, hãy nhớ rằng lòng tôn sùng chân chính không hệ tại tình cảm chóng qua và vô bổ, cũng không hệ tại một sự dễ tin phù phiếm, nhưng phát sinh từ một đức tin chân thật. Ðức tin dẫn chúng ta đến chỗ nhìn nhận địa vị cao cả của Mẹ Thiên Chúa, và thúc đẩy chúng ta lấy tình con thảo yêu mến và noi gương các nhân đức của Mẹ chúng ta.

(Xem thêm: GH 64, 65, 66).

 

(919) Ðọc kinh cầu Ðức Mẹ là cách đơn sơ Hội thánh dạy con hiểu và nhớ các tước hiệu, quyền năng, nhân đức, lòng yêu thương của Mẹ con. Càng nhìn Mẹ, con càng sung sướng, hy vọng cho phận mình đang chiến đấu vất vả và con kêu Mẹ như trẻ thơ: "Cầu cho chúng con! Cầu cho chúng con!"

 

(920) Với tâm tình thánh thiện, hãy ghi vào lòng mà suy niệm, mấy lời vắn tắt diễn tả cuộc đời Mẹ để yêu mến và bắt chước:

- "Này tôi là tôi tá Chúa": Ecce.

- "Xin hãy thành sự cho tôi theo lời Ngài!": Fiat.

- "Linh hồn tôi ngợi khen Chúa": Magnificat (x. Lc 1,38-46).

@ GH 56: Tràn đầy thánh thiện, có một không hai ngay từ lúc mới được thụ thai, Ðức Trinh Nữ thành Nagiarét được Thiên Thần vâng lệnh Chúa đến truyền tin và kính chào là "Ðấng đầy ơn phúc" (x. Lc 1,28). Và Trinh Nữ đã đáp lời Thiên sứ rằng: "Này tôi là tôi tá Chúa, xin hãy xảy ra cho tôi theo lời Ngài" (Lc 1,38). Như thế, Ðức Maria con cháu Ađam, vì chấp nhận lời Thiên Chúa, đã trở nên Mẹ Chúa Giêsu.

(Xem thêm: GH 46b).

 

(921) Phản ứng đầu tiên của trẻ thơ là gọi: "Mẹ ơi! Mẹ!" khi lo sợ, lúng túng, đau buồn. Tiếng mẹ là tất cả cho nó. Con hãy năng gọi: "Mẹ, Mẹ ơi! Con yêu mến Mẹ, con trông cậy Mẹ, Mẹ là tất cả của con".

 

(922) Chuỗi Mân Côi là dây ràng buộc con với Mẹ, là cuốn phim kỷ niệm con đường hy vọng của Mẹ: âu yếm như ở Bêlem, khắc khoải như bên Ai cập, trầm lặng như thời Nagiarét, lao động như trong xưởng mộc, sốt sắng như tại Ðền thờ, cảm động lúc Chúa giảng, đau khổ bên thánh giá, vui mừng lúc Phục sinh, làm tông đồ bên Gioan. Tóm lại, Chúa sống trong Mẹ, Mẹ trong Chúa, hai cuộc đời chỉ là một. Ðừng bỏ chuỗi Mân côi Mẹ đã trao và qua đó Mẹ nhủ con sống như Mẹ, với Mẹ, nhờ Mẹ, trong Mẹ.

@ GH 66a: Từ những thời rất xa xưa, Ðức Trinh Nữ đã được tôn kính dưới tước hiệu: "Mẹ Thiên Chúa", và các tín hữu đã khẩn cầu cùng ẩn nấu dưới sự che chở của Ngài trong mọi cơn gian nan khốn khó. Nhất là từ Công đồng Êphêsô, dân Thiên Chúa đã gia tăng lòng tôn kính Ðức Maria cách lạ lùng: họ sùng kính mến yêu, cầu khẩn và noi gương đúng như lời Ngài đã tiên báo: "Muôn đời sẽ khen tôi có phúc, vì Ðấng toàn năng đã làm cho tôi những việc trọng đại" (Lc 1,48-49).

(Xem thêm: GH 67a; LM 18b).

 

(923) Không gì quý bằng món qùa lòng Mẹ Maria tặng cho chúng ta: Chúa Giêsu, món quà quý nhất. Chính lòng Ðức Mẹ cũng quý nhất vì: "Giêsu Con lòng Bà".

@ Lc 1,42-43: "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?"

 

(924) Chúa Giêsu đã chỉ rõ cho chúng ta mẫu gương để theo:

Ðức Chúa Cha: "Hãy nên trọn lành như Cha các ngươi trên trời là Ðấng trọn lành" (Mt 5,48).

Nhưng vì không ai thấy Cha trên trời, nên Chúa Giêsu đã chỉ trích mình Ngài: "Ai thấy Ta thì thấy Cha" (Ga 14,9).

Và rồi để giúp chúng ta sống như Ngài, Chúa cho một mẫu gương dịu hiền, âu yếm, Mẹ Maria: "Này là Mẹ con" (Ga 19,27).

@ GH 60a: Chúng ta chỉ có một Ðấng Trung gian duy nhất, như lời Thánh Tông đồ dạy: "Thực vậy, chỉ có một Thiên Chúa duy nhất, và chỉ có một Ðấng Trung gian duy nhất giữa Thiên Chúa với nhân loại, đó là Con Người Kitô Giêsu đã dâng mình làm giá chuộc mọi người" (1Tm 2,5-6). Nhưng vai trò làm Mẹ của Ðức Maria đối với loài người không làm lu mờ hay giảm bớt vai trò Trung gian của Chúa Kitô chút nào, trái lại còn làm sáng tỏ mãnh lực của sự trung gian ấy. Vì mọi ảnh hưởng có sức cứu rỗi của Ðức Trinh Nữ trên nhân loại không phát sinh từ một sự cần thiết khách thể nào, nhưng từ ý định nhân lành của Thiên Chúa và bắt nguồn từ công nghiệp dư tràn của Chúa Kitô.

(Xem thêm: GH 43a; DT 25).

 

(925) Con thơ bắt chước mẹ tất cả, dù khó khăn nguy hiểm, vì mẹ là thần tượng, là tất cả, vì yêu mẹ, tin mẹ; xem mẹ uống thuốc, con uống theo; mẹ đi ở tù, con vào theo. Mẹ Maria là tấm gương sáng vừa tầm con, con hãy mô phỏng gương Mẹ. Chúa ba Ngôi không thể làm một tâm hồn thánh thiện hơn được.

 

(926) Mẹ nêu gương ẩn dật khiêm cung, nhưng đồng thời Mẹ luôn luôn hiện diện phục vụ. Mẹ không ra mặt, không lên tiếng nhưng Mẹ hằng ở gần bên Chúa Giêsu: Hãy sống trọn vẹn cho Chúa Giêsu đang ở trong con.

@ Ga 2,3-5: Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Ðức Giêsu nói với Người: "Họ hết rượu rồi". Ðức Giêsu đáp: "Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và tôi? Giờ của tôi chưa đến". Thân mẫu Người nói với gia nhân: "Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo".

@ GH 58: Trong cuộc đời công khai của Chúa Giêsu, Mẹ Người cũng đã xuất hiện rõ ràng, và ngay từ đầu, trong tiệc cưới thành Cana xứ Galilêa, vì động lòng thương xót, Ngài đã cầu bầu, khiến Chúa Giêsu, Ðấng thiên sai, làm phép lạ đầu tiên của Người (x. Ga 2,1-11). Trong thời gian Chúa truyền đạo, Ðức Maria đã đón nhận lời của Con Ngài, những lời nâng cao Nước Tời lên khỏi những bận tâm và liên hệ huyết nhục, và tuyên bố là có phúc cho những ai nghe và giữ lời Thiên Chúa (x. Mc 3,35 và song song; Lc 11,27-28) như chính Ngài hằng thực hành những điều đó cách trung tín (x. Lc 2,19.51). Như thế Ðức Trinh Nữ cũng đã tiến bước trong cuộc lữ hành đức tin, trung thành hiệp nhất với Con cho đến bên thập giá, là nơi mà theo ý Thiên Chúa, Ngài đã đứng ở đó (x. Ga 19,25).

(Xem thêm: LM 18b; TÐ 4j).

 

(927) Chúa Giêsu đang tiếp tục sống và hành động trong Hội thánh và trong con. Mẹ Maria cũng hiện diện trong Hội thánh và trong con, vì Mẹ là Mẹ Hội thánh và Mẹ con.

@ GH 62a: Sau khi về Trời, vai trò của Ðức Maria trong việc cứu độ không chấm dứt, nhưng Ngài vẫn tiếp tục liên lỉ cầu bầu để đem lại cho chúng ta những ân huệ giúp chúng ta được phần rỗi đời đời. Với tình từ mẫu, Ngài chăm sóc những anh em của Con Ngài đang lữ hành trên dương thế và đang gặp bao nguy hiểm, thử thách, cho đến khi họ đạt tới hạnh phúc quê trời. Vì thế, trong Giáo hội, Ðức Nữ Trinh được kêu cầu qua các tước hiệu: Trạng sự, Vị Bảo Trợ, Ðấng Phù Hộ và Ðấng Trung Gian. Tuy nhiên phải hiểu các tước hiệu ấy thế nào để không thêm bớt gì vào vinh dự và quyền năng của Ðấng Kitô Trung Gian duy nhất.

(Xem thêm: GH 63a; TG 42b).

 

(928) Những lúc vinh hiển của đời Chúa Giêsu: trên núi Taborê, khi vào thành Giêrusalem, lúc làm phép lạ... Mẹ ở trong bóng tối. Những giây phút nguy hiểm đau buồn nhất, Mẹ can đảm hiện diện: lúc di tản sang Ai-cập, trên đường Tử nạn bi thảm, dưới Thánh giá, trong nhà tiệc ly. Mẹ không sống cho Mẹ, Mẹ chỉ sống cho Chúa, cho công cuộc cứu chuộc.

 

(929) Cùng cầu nguyện với các Tông đồ, giúp các Tông đồ lãnh nhận Chúa Thánh Thần, Mẹ đã chuẩn bị, đã chứng kiến ngày công khai hoá Hội thánh, cũng như Mẹ đã sinh Hội thánh trong Chúa Giêsu. Mẹ thực là Mẹ Hội thánh.

@ Cv 1,14: Tất cả các ông đều đồng tâm nhất trí, chuyên cần cầu nguyện cùng với mấy người phụ nữ, với bà Ma-ri-a thân mẫu Ðức Giêsu, và với anh em của Ðức Giêsu.

 

(930) Mẹ có thể hiện ra nơi đô thị, giữa những nhà chọc trời, trong các Vương cung thánh đường, cho các nhân vật quan trọng, các nhà thần học. Nhưng Mẹ đã chọn nơi hoang vu, núi đồi, xa vắng, với những kẻ chất phác, vì Mẹ muốn đến với những người không ai thèm đến, đến những chỗ không ai muốn đến. Mẹ muốn con cùng đến với Mẹ.

@ Lc 1,39-40: Hồi ấy, bà Ma-ri-a vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét. Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần.

 

(931) Mẹ thiếu tất cả những gì trần gian cho là hạnh phúc. Ðọc kinh: "Linh hồn tôi ngợi khen Chúa", con thấy Mẹ như một vực sâu "thấp hèn", "tôi tá", "người hèn mọn", "người đói khát". Nhưng Chúa đã nhìn đến vực thẳm ấy và với lòng thương xót, đã làm cho Mẹ "đầy ơn phúc", nghĩa là đầy Chúa.

@ Lc 1,28: Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: "Mừng vui lên, hỡi Ðấng đầy ân sủng, Ðức Chúa ở cùng bà".

 

(932) Mẹ Maria nghèo khó, không tiền, không bạc, có lúc không nhà cửa, không ghế bàn, Mẹ không biết giảng, nhưng Mẹ có một món quà quý nhất để cho:

- Các mục tử Bêlem,

- Ba vị đạo sĩ phương đông,

- Simêon và Anna ở Ðền thánh,

- Nhân loại ở Gôlgôtha (x. Mt 2,11; Lc 2,16,22-39); Ga 19,25-27).

Mẹ đã thinh lặng cho họ Chúa Giêsu, món quà mà chỉ Mẹ có, món quà ấy giảng thay cho Mẹ, vì đó là Ngôi Lời.

 

(933) Sự hy sinh toàn hiến của Mẹ càng cao quý khi Mẹ phó thác cho Chúa trọn vẹn. Ði ngược lại ước nguyện của các thiếu nữ thời ấy, Mẹ đã quyết sống đồng trinh. Chúa đã ban cho Mẹ cả hai; vừa đồng trinh vừa làm Mẹ Thiên Chúa, Mẹ nhân loại.

@ Lc 1,34: Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần: "Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng!"

@ GH 53: Khi sứ thần truyền tin, Ðức Nữ Trinh Maria đã đón nhận Ngôi Lời Thiên Chúa trong tâm hồn và thân xác, và đem Sự Sống đến cho thế gian. Ngài được công nhận và tôn kính là Mẹ thật của Thiên Chúa và của Ðấng Cứu Thế. Ðược cứu chuộc cách kỳ diệu hơn nhờ công nghiệp Con Ngài và hiệp nhất mật thiết và bền chặt với Con. Ðức Maria đã lãnh nhận nhiệm vụ và vinh dự cao cả là được làm Mẹ Con Thiên Chúa, do đó làm ái nữ của Chúa Cha và Cung thánh của Chúa Thánh Thần. Nhờ lãnh nhận ân sủng vô cùng cao quý này, Ngài đã trổi vượt mọi tạo vật khác trên trời dưới đất. Nhưng đồng thời, vì thuộc dòng dõi Adam, Ngài cũng liên kết với tất cả mọi người cần được cứu rỗi; hơn nữa, "Ngài thật là Mẹ các chi thể của Chúa Kitô" ... "vì đã cộng tác trong đức ái để sinh ra các tín hữu trong Giáo hội là những chi thể của Ðầu ấy".

(Xem thêm: GH 56).

 

(934) Lòng con rộng bao la, nhưng túi con có giới hạn, chỉ có một món quà con có thể cho luôn, một món quà quý không ai có thể mua nổi, một quà tặng tốt không ai sánh bằng: Hãy cho họ Chúa Giêsu như Mẹ Maria.

@ Lc 2,10-11: Sứ thần bảo họ: "Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, một Ðấng Cứu Ðộ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Ða-vít, Người là Ðấng Kitô Ðức Chúa".

 

(935) Tràn trào nước mắt, con đến với Mẹ an ủi kẻ âu lo; đau khổ ê chề, con đến với Mẹ phù hộ các giáo hữu; tội lỗi ngã sa, con đến với Mẹ bầu chữa kẻ có tội. Chính con cũng hãy trở thành một Maria khác, lòng con hãy giống lòng Mẹ, để đón tiếp mọi người đến trú ẩn và con cũng sẽ là nguồn sống, là an vui, là hy vọng của anh em.

 

(936) Mẹ hoàn toàn sống cho Chúa Giêsu, sứ mệnh của Mẹ là đồng công cứu chuộc với Chúa Giêsu... Tất cả vinh dự của Mẹ là do nơi Chúa Giêsu. Mẹ không là gì cả nếu Con Mẹ không phải là Chúa Giêsu, nếu cả cuộc đời Mẹ không dành trọn cho Chúa Giêsu. Ðời con cũng không là gì cả nếu tách lìa khỏi Chúa Giêsu.

@ Lc 2,35: Những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người sẽ lộ ra. Còn chính bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà.

@ PV 103: Trong khi cử hành các mầu nhiệm của Chúa Kitô theo chu kỳ hằng năm như thế, Giáo hội với một tình yêu đặc biệt, tôn kính Ðức Maria vinh hiển, Mẹ Thiên Chúa, Ðấng đã được nối kết với công trình cứu chuộc của Con Ngài bằng mối dây bất khả phân ly.

(Xem thêm: GH 57, 61a, 62a, 63).

 

(937) Con hãy tìm giá trị của một đời sống thiêng liêng, một linh đạo sâu xa nơi Mẹ Maria. Mẹ hoạt động, nhưng tất cả mọi cử chỉ và tư tưởng, dù vụn vặt nhất, cũng vì Chúa Giêsu. Mẹ không thể có một giây phút nào ngoài Chúa Giêsu được. Mẹ có một đời sống nội tâm sâu sắc vô tận. Trong Mẹ, hoạt động và chiêm niệm không tách lìa nhau: chiêm niệm giữa hoạt động, hoạt động do chiêm niệm.

@ Lc 2,19: Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.

@ TÐ 4j: Gương mẫu hoàn hảo của đời sống thiêng liêng và đời sống tông đồ chính là Ðức Trinh Nữ Rất Thánh Maria, Nữ vương các Tông đồ: khi sống ở trần gian, Ngài đã sống cuộc đời như mọi người, vất vả lo lắng cho gia đình, nhưng luôn luôn kết hợp mật thiết với Con mình và đã cộng tác vào công việc của Ðấng Cứu Thế một cách riêng biệt; còn bây giờ, sau khi đã được đưa lên trời, "với tình yêu thương của người Mẹ, Ngài săn sóc những đứa em của Con Mẹ, đang trên đường lữ hành, gặp nhiều nguy hiểm và thử thách, Ngài lo lắng cho tới khi họ về tới quê hương hạnh phúc". Mọi người hãy hết lòng tôn sùng Mẹ và phó thác đời sống và cả việc tông đồ của mình cho Mẹ coi sóc.

(Xem thêm: DT 5e).

 

(938) Lối phản chứng trung thực nhất, cuộc cách mạng lớn lao nhất trong lịch sử loài người, Mẹ Maria đã làm với Chúa Giêsu, trong chính mình: không đập đổ, không tiêu diệt, không hủy bỏ lề luật. Mẹ đã hy sinh để giây phút lịch sử được thực hiện: Tân Ước đã được thực hiện thay thế Cựu Ước.

 

(939) Con thích phiêu lưu, hãy bước theo Mẹ. Ðời Mẹ là "một cuộc hành trình, phiêu lưu trong đức tin", chỉ biết phó thác mọi sự trong tay Chúa, và tiến đi, từ máng cỏ đến Ai-cập, từ Nagiarét đến Gôlgôtha... Cứ tin và đi! Phiêu lưu vô cùng bảo đảm!

 

(940) Bất cứ ở đâu con cũng hãy noi gương Mẹ Maria, trao ban Chúa Giêsu cho thế gian... Ðiều cần không phải là nơi chỗ, vì lần đầu tiên, trong chuồng bò, Mẹ đã cho các mục tử Chúa Giêsu. Nhưng điều cần là con phải sống bác ái, hiệp nhất vì lúc ấy mới có Chúa Giêsu ở giữa con. Ðời con phải là một lễ Giáng sinh liên lỉ, mang Chúa đến cho mọi người.

@ Lc 1,44: Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng.

@ GH 65: Trong công cuộc tông đồ, Giáo hội có lý để nhìn lên Ðấng đã sinh Chúa Kitô là Người được thụ thai bởi phép Chúa Thánh Thần và được Ðức Nữ Trinh sinh ra để, nhờ Giáo hội, cũng sinh ra và lớn lên trong lòng các tín hữu. Ðời sống của Ðức Nữ Trinh là một gương sáng của tình mẫu tử thắm thiết. Tình mẫu tử ấy phải là động lực của tất cả những ai cộng tác vào sứ mệnh tông đồ của Giáo hội để tái sinh nhân loại.

(Xem thêm: GH 64).

 

(941) Tâm hồn con trẻ trung, muốn sống rất trung thực, con hãy bắt chước Mẹ. Trong Mẹ không có cái "tôi" nữa, không còn tì vết của con người cũ nữa. Mẹ vô nhiễm và đầy tràn Chúa đến nỗi không thể nói đến Mẹ Maria mà không nghĩ đến Chúa Giêsu.

@ Lc 1,46-47: Linh hồn tôi ngợi khen Ðức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Ðấng cứu độ tôi.

 

(942) Không Thiên Chúa, con hoàn toàn trống rỗng, cô đơn, khố nạn. Mức độ sung mãn hạnh phúc của con tùy thuộc mức độ con kết hiệp với Thiên Chúa. Mẹ Maria hoàn toàn hướng về Thiên Chúa; Ngài thấy Mẹ là thụ tạo toàn hảo như ý Ngài. Mọi sự tốt đẹp của Thiên Chúa biểu lộ cách trong sáng nhất trong Mẹ.

@ Lc 1,48-49: Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc. Ðấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn!

 

(943) Mẹ Maria là hiện thân của sự nghèo khó. Mẹ sống nghèo cách tự nhiên, vui vẻ. Mẹ yêu mến cuộc sống nghèo, vì lòng Mẹ giàu, kho tàng Mẹ lớn. Mẹ nghèo nhất, nhưng Mẹ đẹp nhất, vì Mẹ đẹp với vẻ đẹp của Chúa ban. Có gì nghèo bằng thiên nhiên, mà lại đẹp như thiên nhiên: từ ái như mặt trăng, rực rỡ như mặt trời, óng ánh như hạt sương, dễ thương như chim sẻ, thơm tho như cành huệ (x. Kh 12,1).

@ Lc 2,7: Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà không tìm được chỗ trong nhà trọ.

@ GH 55: Ngài, Ðức Maria, trổi vượt trên các người khiêm hạ và khó nghèo của Chúa, là những người tin tưởng, hy vọng và lãnh nhận ơn cứu độ nơi Chúa.

(Xem thêm: GH 46b; TÐ 4j).

 

(944) Càng cảm thấy mình bất lực, càng thêm đau khổ. Dưới chân thánh giá, Mẹ bất lực hoàn toàn; nhìn con thân yêu, lòng Mẹ càng tan nát. Nhưng Mẹ đứng vững để Mẹ ấp ủ con những khi con cảm thấy bất lực trước đau khổ.

 

(945) Dưới chân Thánh giá, Mẹ Maria đạt đến mức độ anh hùng của mọi nhân đức: hiền lành, khiêm nhượng, thinh lặng, nhẫn nại, tin tưởng, cậy trông, yêu mến.

Mẹ nghèo trơ trọi vì mất cả con ruột là Giêsu, Thiên Chúa làm người.

Mẹ mến Chúa đến độ có thể hiến dâng cả mạng sống mình hiệp với máu con để cứu chuộc nhân loại.

Mẹ "chịu tử đạo" vì không được chết theo con.

Mẹ tin cậy vững vàng trước điều thiên hạ cho là thất bại, sụp đổ hoàn toàn: Chúa chết!

@ GH 58a: Ðức Maria đã đau đớn chịu khổ cực với Con Một của mình và dự phần vào hy lễ của con với tấm lòng của một người mẹ hết tình ưng thuận hiến tế hy vật do lòng mình sinh ra.

(Xem thêm: GH 65; PV 103).

 

(946) Khi lạc mất Chúa Giêsu, Mẹ đau khổ tìm con, chính lúc đó tình yêu của Mẹ biểu lộ rất rõ rệt (x. Lc 2,48).

Khi con không còn được bao bọc bằng bầu khí huynh đệ thánh thiện, lúc hầu như con mất Chúa rồi, chính đó là lúc Chúa Giêsu trắc nghiệm tình yêu của con đối với Chúa có thành thực không!

 

(947) Ai mến Mẹ thì yêu thích chuỗi Mân côi. Bởi vì chỉ có người yêu mới lập đi lập lại một chuyện, một lời mà không biết nhàm chán.

 

(948) Mẹ Maria không chỉ nhìn Chúa Giêsu, Mẹ nhìn Bà Isave, nhìn Gioan, nhìn đôi tân hôn ở Cana... Con hãy có cái nhìn của Mẹ: nhìn Chúa, nhìn người.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page