Ngày
10 tháng 11 năm 2002
Chúa Nhật 32 Thường Niên Năm A
Ðọc
Tin Mừng Mt 25,1-13
Khi ấy Ðức Giêsu nói với môn đệ rằng: 1 "Bấy giờ Nước Trời cũng giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể. 2 Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn. 3 Quả vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. 4 Còn những cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo. 5 Vì chú rể đến chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả. 6 Nửa đêm, có tiếng la lên: "Kìa chú rể, ra đón đi!" 7 Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều thức dậy, và sửa soạn đèn. 8 Các cô dại nói với các cô khôn rằng: "Xin các chị cho chúng em chút dầu của các chị, vì đèn của chúng em tắt mất rồi!" 9 Các cô khôn đáp: "Sợ không đủ cho chúng em và các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn". 10 Ðang lúc các cô đi mua, thì chú rể tới, và những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng cửa lại. 11 Sau cùng, mấy trinh nữ kia cũng đến gọi: "Thưa Ngài, thưa Ngài! mở cửa cho chúng tôi với!" 12 Nhưng Người đáp: "Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô!" 13 Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào."
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Cô
gái người Ðức, tên là Johanna, vừa tạ thế một cách bình
thản lạ thường vào ngày 9 tháng 2 năm 1980 khi vừa tròn 24
tuổi, giữa lúc cuộc đời còn tràn đầy sức sống. Trước
lúc từ trần, cô đã để lại những dòng chữ thật tuyệt
vời trong quyển nhật ký của mình.
"Thiên Chúa làm cho mọi sự
đều sinh ích lợi cho những ai
yêu mến Người:" (Rm 8,28)
"Cách
đây một năm, lúc đó tôi vừa phải dọn bài thi y khoa khá
quan trọng, vừa cùng các bạn sửa soạn cho ra một tờ báo
trẻ. Tôi cảm thấy mệt mỏi nên đã đi khám bệnh và phải
trải qua nhiều cuộc xét nghiệm. Sau lần siêu âm đầu tiên,
tôi biết chắc mình đã mắc một chứng bệnh khá trầm trọng.
Tôi cảm thấy bất lực. Mọi việc tôi làm trở thành vô dụng
và không còn gì đáng kể nữa. Mới được 22 tuổi, không
nghĩ mình có thể chết trẻ như vậy được, tất cả con người
tôi nổi dậy chống lại viễn cảnh đen tối ấy.
Ngày
hôm sau bác sĩ đến cho biết tôi mắc bệnh Hodgkin, một chứng
bệnh gây sưng lá lách, gan và thận. Tôi không cầm được nước
mắt vì biết đó là một căn bệnh nan y. Nhưng ngay lúc đó tôi
nhớ đến lời của thánh Phaolô: "Thiên Chúa làm cho mọi sự
đều sinh ích lợi cho những ai yêu mến Người" (Rm 8,28). Tôi
cũng nghĩ đến Chúa Giêsu lúc Ngài phải vác thánh giá và
xin vâng theo thánh ý Chúa Cha, tâm hồn tôi tràn ngập bình
an.
Nhiều
khi vừa học bài tôi vừa nghĩ: "Nhưng Chúa Giêsu sẽ hỏi mình
điều gì trong kỳ thi cuối cùng? Ta đói và con đã cho ta ăn...
Ðiều này đã giúp tôi không chú trọng vào chuyện thi cử,
nhưng vào chuyện yêu thương người khác, sửa soạn một bữa
điểm tâm chẳng hạn, hay làm bất cứ việc nhỏ nhặt nào với
tình thương yêu.
Cô Johanna cầm đèn sáng đi đón chàng rể:
"Tôi cố gắng biến đổi tất
cả trong tình yêu"
Có
lúc tôi muốn bỏ hẳn việc học hành vì có thể tôi sẽ chẳng
bao giờ có dịp hành nghề. Nhưng tôi đã xua đuổi ý nghĩ này
ngay, vì thánh ý của Chúa rất rõ với tôi trong phút hiện
tại: tôi phải tiếp tục học. Học mà không cần nghĩ đến đậu
hay rớt. Cứ thế tôi sửa soạn mỗi ngày cho cái chết của
tôi: Vâng theo thánh ý Chúa, chẳng ai tự dưng mà nên thánh.
Tôi cố gắng biến đổi tất cả trong tình yêu: việc học, cách
cư xử với người khác, mọi chuyện lặt vặt, vì tôi không
thể làm những việc lớn.
Tôi
sẵn sàng đón nhận mọi sự, nhưng trước hết, tôi mong chờ
tình thương yêu của Chúa như một chút mùi vị của Thiên Ðàng
được nếm trước..." (trích theo Ðỗ Minh Trí, SJ., Ði
Tìm Anh Em; trang 177-178)
Những
dòng chữ trên đây của cô Johanna phần nào giúp ta dễ lãnh
hội nội dung của bài Tin Mừng hôm nay, nhất là tinh thần sẵn
sàng đón Chúa của người Kitô hữu.
Có
một điều chắc chắn đó là ai cũng phải đối diện với cái
chết một lần, nhưng điều này xảy ra vào lúc nào thì không
ai lường trước được cả. Ðối diện với sự thật này,
con người có những thái độ khác nhau. Có người thì sợ
hãi đến nỗi tìm cách chối bỏ, coi như không có cái chết,
bằng việc lao vào những thú vui xác thịt, thế trần... Nhưng
cũng có người bình thản đón nhận cái chết y như ý Chúa
muốn.
Niềm
tin Kitô cho ta biết ý nghĩa của sự chết, đó chính là lúc
Ðức Kitô trở lại để đem ta về với Ngài, để Ngài ở
đâu thì ta cũng sẽ ở đó cùng Ngài (x. Ga 14,3). Ðó cũng
là lúc Ngài cất khỏi lòng ta mọi buồn phiền lo lắng và ban
cho ta niềm vui trọn vẹn (x.Ga 16,22).
Việc
đón chờ Ðức Kitô của người Kitô hữu, được sánh với
việc các cô trinh nữ cầm đèn sáng đi đón chàng rể trong
dịp lễ cưới. Các cô là những người được tuyển chọn
và được mời vào hưởng niềm vui của bàn tiệc. Như các
cô trinh nữ trong dụ ngôn, người Kitô hữu cũng được
tuyển chọn bởi Cha (x.Ga 17,6) và bởi Ðức Giêsu: "Không
phải anh em đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn anh em" (Ga
15,16). Ðáp lại điều "được tuyển chọn", các cô trinh nữ
phải chăm lo chu toàn bổn phận được trao phó cho mình, đó
là sửa soạn dầu đèn cho chu đáo. Cũng vậy, người Kitô hữu
đáp lại tình yêu Chúa dành cho mình, qua việc Ngài tuyển chọn
mình, bằng nỗ lực chu toàn bổn phận của người môn đệ đi
theo Ðức Kitô.
Ðức
Kitô hằng vâng theo thánh ý Cha, bất chấp những đau khổ và
cái chết mà Ngài phải nếm chịu, trải qua. Bước theo Ngài,
người Kitô hữu cũng không ngần ngại trải qua nhiều đau khổ
để học thưa tiếng xin vâng ý Cha như Ngài (x.Dt 5,8). Chỉ có
những cô trinh nữ chu toàn bổn phận chăm lo đèn dầu đầy
đủ mới được hưởng niềm vui của bàn tiệc cưới. Cũng
vậy, chỉ có những Kitô hữu nào sống trọn tinh thần xin vâng
ý Chúa như Thầy của mình mới được vui hưởng chính hạnh
phúc Thiên Ðàng của Thầy (x. Ga 17,13).
Khi
Thiên Chúa tuyển chọn một ai, Ngài không đòi người đó
phải làm những điều lớn lao vượt sức mình; ngược lại,
Ngài mời họ làm những công việc bổn phận bé nhỏ bằng
một tình yêu vĩ đại. Làm việc vì yêu mến là cách thế
tuyệt hảo của sự đáp trả trước sự kiện được tuyển
chọn vì yêu. Người Kitô hữu biết chắc rằng, Ðức Kitô
đang đợi chờ mình ở cuối đường đời, tựa như chàng
rể sẽ có lúc gặp gỡ những cô trinh nữ đang cầm đèn
cháy sáng, để chính Ngài ngỏ lời cùng họ: "Hỡi kẻ
được Cha ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn
sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa..." (Mt
25,34). Hạnh phúc thay cho những ai đã không ngừng sống đời
yêu mến, luôn thưa tiếng xin vâng ý Chúa! Họ quả thực là
những cô trinh nữ khôn ngoan: luôn chăm lo cho bình dầu tình
yêu hằng ở mức dư tràn, để lòng mình hằng hướng về
việc đón chờ Chúa Kitô trở lại.
Giáo Hội nhắc nhở các Kitô hữu:
Quê hương chúng ta ở trên trời
(x. Pl 3,20)
Chúng
ta đang sống trong những tuần lễ cuối năm phụng vụ. Khi sử
dụng đoạn Mt 25,1-13 làm bài đọc Tin Mừng của Chúa Nhật 32
Thường Niên này, Giáo Hội muốn nhắc lại cho chúng ta đích
điểm của đời mình là vui hưởng hạnh phúc Quê Trời. Như
bao con người khác, người Kitô hữu chúng ta cũng có một
lần giã biệt cõi đời. Thế nhưng đó không phải là điều
kinh hoàng khiến ta hoảng sợ. Ngược lại, đó là ngày vui mừng
khôn tả, ngày ta được trọn vẹn đi vào kết hiệp với Chúa.
Thái độ của người Kitô hữu đứng trước cái chết phải
là thái độ thanh thản, tin yêu và đợi chờ. Ðức Kitô
chắc chắn sẽ trở lại để gặp gỡ mỗi người chúng ta
trong giờ chết của mình. Vậy chúng ta cần nỗ lực chờ
đợi Ngài với đôi tay luôn cầm đèn cháy sáng, đó chính
là việc luôn chu toàn thánh ý Chúa bằng một tình yêu trổi
vượt.
Như
cô Johanna, cũng có lúc ta thấy mình ham sống và sợ chết,
nhất là khi đời ta còn trẻ, việc ta còn nhiều... Cô Johanna
đã biết nhìn lên Ðức Giêsu để học với Ngài thái độ
vâng phục kế hoạch nhiệm mầu mà Chúa muốn dành cho cô. Cô
cũng sẵn sàng để cho Lời Chúa dìu dắt mình đi, giữa lúc
bản thân mình gần như bất lực. Cô đã tìm thấy sự bình
an đích thực khi buông mình cho thánh ý Chúa, một sự bình an
do chính Ðức Kitô ban tặng (x. Ga 14,27). Cô đã cảm nhận hạnh
phúc Thiên Ðàng ngay khi còn tại thế. Gương sống của cô
Johanna cũng là lời mời gọi cụ thể của Chúa muốn ngỏ cùng
ta là những môn đệ của Ngài: Hãy phó thác trọn vẹn
đời ta cho Chúa, đó là cách duy nhất ta đáp lại tình yêu
Ngài. Sự phó thác trọn vẹn này phải được cụ thể hoá
qua cách sống trọn vẹn giây phút hiện tại của ta trong tình
yêu. Lòng ta chắc chắn sẽ cảm nhận niềm vui náo nức của
Thiên Ðàng ngay tại thế, khi ta hướng trọn về Ðức Kitô, tựa
như các cô trinh nữ đã sẵn sàng dầu đèn để đón chờ
chàng rể đến, bất chấp sự trễ muộn.
Tình
yêu Chúa nơi lòng ta cũng có thể bị tàn lụi khi ta không hâm
nóng nó bằng những công việc phục vụ anh em mình. Cách tốt
nhất để nuôi dưỡng tình yêu đó là sống tình yêu. Nhờ
tình yêu mãnh liệt, người Kitô hữu can đảm sống đời mình
từng ngày trong niềm hy vọng vui hưởng Nước Trời, đó là
hạnh phúc bất tận mà Thiên Chúa hằng dọn sẵn cho những ai
yêu mến Ngài.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Có bao giờ bạn nghĩ về sự chết chưa? Bạn cảm thấy thế nào
khi đứng trước sự ra đi của một ai đó là bạn bè thân
quyến của mình?
2. Câu chuyện về cô Johanna có nói cho bạn điều gì không?