Ngày
1 tháng 09 năm 2002
Chúa Nhật 22 Thường Niên Năm A
Ðọc
Tin Mừng Mt
16,21-27
21
Từ lúc đó, Ðức Giêsu bắt đầu tỏ cho các môn đệ biết:
Người phải đi Giêrusalem, phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ
mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết, và
ngày thứ ba sẽ sống lại. 22 Ông Phêrô liền kéo
riêng Người ra và bắt đầu trách Người: "Xin Thiên Chúa
thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy!" 23 Nhưng
Ðức Giêsu quay lại bảo ông Phêrô: "Xatan, lui lại đằng
sau Thầy! Anh cản lối Thầy vì tư tưởng của anh không phải là
tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người."
24
Rồi Ðức Giêsu nói với các môn đệ: "Ai muốn theo Thầy,
phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo. 25
Quả vậy, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai liều
mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm được mạng sống ấy.
26 Vì nếu người ta được cả thế giới mà phải
thiệt mất mạng sống, thì nào có lợi gì? Hoặc người ta sẽ
lấy gì mà đổi mạng sống mình?
27 Vì Con Người sẽ ngự đến trong vinh quang của Cha Người,
cùng với các thiên thần của Người, và bấy giờ, Người
sẽ thưởng phạt ai nấy xứng việc họ làm."
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Trước
một cử toạ đông người làm nên dân thành phố của Ðức
Maria, hai anh chị Phước và Nhường thành thật chia sẻ với mọi
người về kinh nghiệm sống Tin Mừng.
Ai muốn theo tôi phải từ bỏ
chính mình (Mt 16,24)
Chị
Nhường (Nunzia) bắt đầu: Qua nhiều năm, vợ chồng chúng tôi
đã cố gắng sống lý tưởng yêu thương và hiệp nhất giữa
nhau. Quả thật, chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc đụng chạm
đòi phải chết đi cho những ước ao riêng tư, nên cũng có
nhiều nước mắt tuôn trào. Ngược lại, chúng tôi cũng
được Chúa ban nhiều quà tặng và ân sủng.
Năm
1986 hoàn cảnh kinh tế chính trị tại Phi Luật Tân tồi tệ, buộc
chúng tôi phải di cư sang Úc. Tại Úc, gia đình chúng tôi chân
ướt chân ráo hết sức cực khổ. Riêng tôi đã phải đi
làm ngay sau khi gởi cháu Giang (Giorgio) mới 2 tuổi, nơi nhà giữ
trẻ. Kế đến tôi có bầu nên phải nghỉ việc.
Bé
Nghinh (Gerry) sinh vào tháng 12, 1987. Khi bé được 6 tháng, tôi
đã phải sớm gởi bé nơi nhà giữ trẻ cùng với anh nó
là Giang để tôi có thể đi làm trọn thời gian. Vợ chồng
chúng tôi hoàn toàn tin vào tình yêu mà Thiên Chúa dành cho
gia đình chúng tôi. Chúa bày tỏ tình yêu của Người qua nhiều
cách. Người luôn an bài mọi sự.
Anh
Phước (Fred) tiếp lời: Thời gian đó cháu gái Ngát (Gemma)
của chúng tôi học trung học; ba đứa kế tiếp là Phaolô,
Thuỳ (Gracey) và Bình (Gabby) học ở tiểu học; còn hai đứa
nhỏ nhất là Giang và Nghinh được gởi ở trung tâm giữ trẻ.
Mọi người trong gia đình đều bình an, hạnh phúc.
Tháng
ba năm 1989, chúng tôi bắt đầu ký quĩ để mua nhà mới mà
chúng tôi sẽ đến ở tháng năm sau đó. Ai nấy trong gia đình
đều háo hức chờ đợi ngày các cháu nghỉ học để dọn
sang nhà mới.
Vào
ngày 27 tháng tư năm ấy, đứa con thứ tư của chúng tôi là
Giang (Giorgio), 5 tuổi, bắt đầu sốt rét và đi chảy. Chúng tôi
cho cháu uống thuốc như thường lệ vì kể đó là chuyện chẳng
trầm trọng. Nhưng sau vài ngày, thấy cháu không khá hơn, nên
chúng tôi đưa cháu đi bác sĩ để coi tình trạng viêm dạ dày
và đường ruột của cháu. Cháu tiếp tục uống thuốc. Tới
30 tháng tư là Chúa Nhật, bệnh tình cháu Giang ngày một xấu
đi, nên cuối cùng chúng tôi quyết định đưa cháu tới Bệnh
Viện Nhi Ðồng Hoàng Gia. Ở đây trong vòng nửa giờ, một số
bác sĩ lần lượt khám bệnh cháu Giang, kế đó họ họp lại
ở góc phòng nói nhỏ với nhau điều gì đó. Chuyện các bác
sĩ họp nhau lại báo hiệu về điều gì đó đang manh nha, chắc
hẳn phải là điều trầm trọng. Nhưng các bác sĩ vẫn chưa cho
chúng tôi biết vấn đề.
Chừng
11 giờ tối, một trong các bác sĩ tự giới thiệu là chuyên
viên về máu, xin nói chuyện riêng với tôi là bố cháu
Giang. Ðó là lúc tôi hoảng sợ. Một cách điềm đạm và có
phương pháp, bác sĩ cắt nghĩa cho tôi cuộc chẩn đoán khởi
sự cho thấy cháu Giang có bệnh tăng bạch huyết cầu.
Phải vác thập giá mình (Mt
16,24)
Tôi
bị choáng váng không làm sao lãnh hội được tin đó. Cháu
Giang là một đứa bé sinh động và bén nhạy. Cháu không hề
cho thấy có khả năng bị bệnh đó.
Phải
mất chút thời gian để tôi lấy lại sực và can đảm gọi
điện thoại về cho nhà tôi. Chúng tôi chỉ còn cách duy nhất
là cầu nguyện, nhưng đó lại là việc làm khó khăn biết
bao! Ngày hôm sau là ngày dài nhất: chúng tôi chờ kết quả
của cuộc khám nghiệm trong lo âu. Nhưng chúng tôi cũng nhận
ra đó là cơ hội tốt để đổi mới và củng cố tình hiệp
nhất giữa chúng tôi. Chúng tôi cố an ủi nhau và hứa sẽ
nhận lấy kết quả của cuộc khám nghiệm như ý Chúa dành cho
cháu Giang và cho chúng tôi, đồng thời nhận đó là dấu chỉ
của tình yêu Chúa dành cho gia đình chúng tôi. Chúng tôi cũng
lập lại quyết tâm thực thi ý Chúa trong giây phút hiện tại.
Bác
sĩ nhận thấy thái độ bình an của chúng tôi nên ông đã
cho chúng tôi thấy rõ sự thật về bệnh tình cháu Giang. Ông
cho biết cháu bị bệnh tăng bạch huyết cầu nghiêm trọng. Nhưng
ông nói loại bệnh này vẫn có khả năng khỏi 100% nhưng qua
quá trình khó khăn, có khi qua nhiều năm trước khi cháu
được hoàn toàn khỏi bệnh. Ông nói thêm rằng cháu hiện
giờ bị đau nặng vì căn bệnh đã phá vỡ phần lớn khả năng
đề kháng của cơ thể và rất có thể cháu không sống nổi.
Kế đó bác sĩ đã để chúng tôi một mình trong phòng.
Bệnh
của cháu Giang bắt đầu xuất hiện trên các báo Y Khoa ở Úc
với những phức tạp mà các bệnh viện nhi đồng tốt nhất
trên thế giới cũng đều gặp khó khăn để đối phó. Trong
vòng ba tháng kế tiếp, cháu đã trải qua bốn cuộc giải phẫu
mà ba trong số đó, nguy hiểm tới tính mạng.
Tại
bệnh viện ai cũng thán phục sự kiên trì và lòng can đảm
của cậu bé mới bốn tuổi. Thật là điều lạ lùng khi thấy
ở tuổi nhỏ như vậy, bệnh nhân đã biết dâng lên Chúa Giêsu
những đau khổ, nhọc nhằn mình chịu trên giường bệnh. Tại
bệnh viện Nhi Ðồng Hoàng Gia gương anh hùng của cháu Giang vẫn
còn truyền tụng qua hàng trăm giai thoại nho nhỏ.
Hiện
cháu thoát khỏi sự nguy hiểm của căn bệnh và đang cùng các
bạn đuổi bắt mấy con cá nhỏ ở đập nước ngoài kia. Ðó
quả là cách Chúa biểu lộ tình yêu của Người cho chúng tôi.
Chúng tôi tạ ơn Chúa vì nhiều năm sống trong Phong Trào
Focolare đã giúp chúng tôi tin vào tình yêu Thiên Chúa. Cả
các cháu nhỏ như cháu Giang, cũng học để dâng những đau
khổ mình chịu cho Chúa Giêsu."
Ai liều mất mạng sống mình vì
tôi thì sẽ tìm được mạng sống ấy (Mt 16,25)
Quả
thật, lời chia sẻ của anh chị Phước và Nhường cho thấy
trong cụ thể việc vác thập giá theo chân Chúa Giêsu (Mt 16,21)
có thể được áp dụng như thế nào.
Nhưng
bài Tin Mừng hôm nay nhấn mạnh việc Chúa Giêsu quyết định
lên Giêrusalem theo kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa. Ý
nghĩa của việc đó gắn liền với danh xưng Giêsu, có nghĩa là
Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ (Mt 1,21).
Người cứu họ không ngang qua khoảng cách nhưng bằng con
đường tình yêu là con đường "Thiên Chúa ở cùng chúng
ta" (Mt 1,23)
Vậy
Ðức Giêsu đã từ miền Galilê đến sống Giođan để xin ông
Gioan Tẩy Già làm phép rửa cho mình (Mt 3,13). Khi ông Gioan lưỡng
lự trước lời yêu cầu của Ðức Giêsu, phản ứng của Người
là "chúng ta nên làm như vậy để giữ trọn đức công chính"
(Mt 3,15). Quả thật việc Ðức Giêsu chịu phép rửa cũng khó
hiểu và khó chấp nhận như mầu nhiệm thập giá áp dụng với
Người. Chỉ có tình yêu Thiên Chúa mới cắt nghĩa nổi và mới
làm nên sự công chính. Ðức Giêsu tuyên bố Người phải
lên Giêrusalem để chịu nhiều đau khổ và bị giết chết. Những
kẻ khiến Người chịu nhiều đau khổ và cuối cùng bị giết
chết chính là các kỳ mục, các thượng tế và các kinh sư.
Ðó là những kẻ không chấp nhận cách Ðức Giêsu hoà đồng
với mọi người, nhận mọi người là anh em, bất kể họ là
tội nhân hay thánh nhân, Do Thái hay ngoại bang, nam hay nữ, bệnh
tật hay khỏe mạnh; mặc dầu giới lãnh đạo có thể tố cáo
Ðức Giêsu chủ trương phá hủy đền thờ rồi xây lại, hoặc
tự xưng là Con Thiên Chúa (Mt 27,40).
Về
phần anh chị Phước - Nhường và gia đình, việc vác thập giá
theo chân Chúa, chính là đảm nhận lấy thực tại như Chúa
cho phép xảy ra. Quả thật, thực tại ấy đã bị đầu độc do
hậu quả của tội. Riêng hoàn cảnh kinh tế chính trị Phi Luật
Tân đã trở nên tồi tệ tới mức gia đình anh chị phải bồng
bế con sang Úc kiếm việc làm, điều đó cho thấy phần nào sự
trầm trọng của những bất công xã hội mà anh chị là nạn
nhân. Nhưng anh chị luôn tin vào Tình Yêu Thiên Chúa, luôn quyết
tâm thực thi ý Chúa trong giây phút hiện tại, đồng thời
giúp con cái, như trường hợp cháu Giang, học để dâng những
đau khổ mình chịu cho Chúa Giêsu. Ðó quả là tấm gương sáng
về việc vác thập giá theo chân Chúa Giêsu vậy.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Bạn nghĩ gì về hoàn cảnh gia đình anh chị Phước phải di cư
sang Úc kiếm việc làm mà vẫn: tin vào tình yêu Thiên Chúa?
Quyết tâm thực thi ý Chúa trong giây phút hiện tại? Canh tân sự hiệp nhất giữa vợ chồng?
2. Bạn nghĩ Chúa Giêsu có ý nói gì khi tuyên bố Người phải lên Giêrusalem, chịu nhiều đau khổ và bị giết chết? Ý định đó của Chúa có liên quan gì tới định mạng của bạn chăng?