Ngày
30 tháng 06 năm 2002
Chúa Nhật 13 Thường Niên Năm A
Ðọc
Tin Mừng Mt 10,37-42
Hôm
ấy Ðức Giêsu sai mười hai tông đồ đi và nói với các ông
ấy rằng: 37 "Ai yêu cha yêu mẹ hơn Thầy, thì không
xứng với Thầy. Ai yêu con trai con gái hơn Thầy, thì không xứng
với Thầy. 38 Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy,
thì không xứng với Thầy. 39 Ai giữ lấy mạng sống
mình, thì sẽ mất; còn ai liều mất mạng sống mình vì Thầy, thì
sẽ tìm thấy được.
40
Ai đón tiếp anh em là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy
là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy.
41
Ai đón tiếp một ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì
sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ; ai đón
tiếp một người công chính, vì người ấy là người công
chính, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc công chính.
42
Và ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một
chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì
Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng
đâu."
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Lũ trẻ từ bỏ mình vì yêu
Hài Nhi Giêsu
Ðó
là một buổi chiều mùa đông tuyết phủ đầy mặt đất, bốn
đứa trẻ của gia đình ông bà Mặc Ðăng Nghinh (Mc Donald) bị
bó cẳng, không ra ngoài chơi được, nên cãi lộn, trêu chọc
và phá hỏng đồ chơi của nhau. Chúng làm thế chỉ vì hiếu động
nhưng cũng có màn gay cấn. Chẳng hạn, từ phòng khách bà mẹ
nghe rõ mồn một:
-
Con mụ kia! Của tôi mà!
-
Không phải đâu anh "phệ"! Tôi dành được trước mà.
Giáng
sinh mới qua có mấy ngày mà lũ trẻ đã om sòm cãi nhau về
những đồ chơi chúng nhận được vào dịp lễ.
Bà
Nghinh sực nghĩ tới một sáng kiến để giúp bọn trẻ thực
sự sống ơn bình an và hoà giải mà Chúa Giáng sinh mang lại.
Nhiều năm trước, bà nội có kể cho bà nghe về một phong tục
Giáng sinh cổ truyền. Người ta đã giúp trẻ em khám phá ra ý
nghĩa đích thực của Giáng sinh qua một trò chơi độc đáo.
Vậy
người mẹ đã tập hợp bốn đứa nhóc lại và hỏi: các
con có muốn chơi trò chơi Giáng sinh mới không? Ðiều cần
thiết là phải giữ bí mật. Ai có thể chơi môn chơi bí mật
này?
-
Con! Ðức (Eric) mau miệng nói trước.
-
Con có thể giữ bí mật hơn anh ấy, Bé Hiền cướp lời anh.
Nó tên là Hiền mà chẳng hiền chút nào. Lúc nào cũng muốn
gây gỗ với anh lớn hơn nó một tuổi.
Hai
đứa nhỏ nhất cũng huà theo tuy chưa rõ chuyện ất giáp ra
sao: Con cũng làm được - Con cũng làm được.
Người
mẹ giải thích:
-
Ðược rồi, đây là nội dung trò chơi: chúng ta sẽ mừng lễ
Giáng sinh lại vào ngày 25 tháng Giêng sắp tới, và sẽ chuẩn
bị cho Hài Nhi Giêsu một máng cỏ êm ái nhất thế giới để
Hài Nhi Giêsu ngủ ngay ở đây trong căn nhà của chúng ta. Chúng
ta sẽ chất rơm đầy máng cỏ giúp tạo hơi ấm để Hài Nhi có
thể ngủ ngon. Và đây là ý nghĩa của trò chơi. Mỗi cọng rơm
đặt vào máng cỏ tượng trưng cho một việc tốt chúng ta làm
cho một người nào đó, từ bây giờ đến lễ Giáng sinh. Càng
nhiều việc tốt, máng cỏ càng có nhiều cọng rơm và Hài Nhi
Giêsu càng được êm ấm. Ðiều phải giữ kín là: chúng ta
không được kể cho ai biết việc tốt đó được thực hiện
cho bất cứ ai.
Bé
Hiền là người đầu tiên thắc mắc: "Làm thế nào mà Chúa
Hài Ðồng Giêsu biết đó là giường của Ngài?"
Người
mẹ trả lời: Ngài sẽ biết thôi, Ngài sẽ nhận ra tình yêu
chúng ta đặt nơi máng cỏ nhờ sự êm ái máng cỏ.
-
Nhưng chúng ta sẽ làm việc tốt cho ai? Ðó là thắc mắc của
Ðức, đứa lớn nhất.
Người
mẹ trả lời: Ðơn giản thôi, chúng ta sẽ thực hiện việc tốt
cho nhau. Mỗi tuần, từ bây giờ đến lễ Giáng sinh đó, chúng
ta sẽ để tất cả tên chúng ta trong chiếc mũ này, cả tên
của mẹ và tên của bố. Rồi mỗi người sẽ rút một tên
và làm việc tốt cho người đó trong cả tuần.
Nhưng
đây mới là điều khó: Chúng ta không được cho ai biết tên
người rút được và phải cố gắng làm nhiều điều tốt
cho người mình rút được tên. Mỗi khi làm một việc tốt,
chúng ta sẽ đặt một cọng rơm vào máng cỏ.
Bé
Hiền cau mày nói: Nhưng nếu con rút phải tên người con không
thích thì sao?
Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy
thì
không xứng với Thầy
Người
mẹ suy nghĩ một chút rồi nói: Con có thể dùng những cọng rơm
lớn hơn dành cho việc việc tốt con làm cho người đó, vì
việc tốt loại đó được thực hiện cách khó khăn. Dĩ nhiên
những cọng rơm lớn sẽ mau làm đầy máng cỏ. Thế rồi vào
đêm Giáng sinh, Hài Nhi Giêsu sẽ cảm thấy êm ái biết bao
khi Ngài nằm trên máng cỏ với những cọng rơm bự chất chứa
nhiều tình yêu loại đó! Mẹ cho rằng Chúa Hài Ðồng sẽ rất
vui vẻ khi ta bày tỏ tình yêu dành cho Ngài.
Vấn
đề được nêu lên là "Ai sẽ làm máng cỏ?"
Vì Ðức lớn nhất và là đứa duy nhất được phép sử
dụng dụng cụ, nên nó xuống ngay nhà hầm và hí hoáy thực
hiện công trình mà nó lấy làm hãnh diện. Trong hai giờ đồng
hồ từ nhà hầm vang lên tiếng lưỡi cưa xèn xẹt, rồi tiếng
búa đập trên đinh. Một lúc lâu, tất cả đều im bặt không
còn tiếng động nữa. Cuối cùng, Ðức trèo lên nhà với
chiếc máng cỏ trong tay. Nó cười toe:
-
Ðây rồi, chiếc máng cỏ đẹp nhất thế giới! Con làm có một
mình đấy nhé!
Mọi
người đều đồng ý và bà Nghinh có thể tiến hành trình bày
trò chơi Giáng sinh của bà: Bây giờ chúng ta cần những cọng
rơm.
Thế
là năm mẹ con lên xe. Bà Nghinh lái xe tới một mảnh đất bỏ
hoang đầy cỏ dại. Bây giờ là cuối tháng mười hai, cỏ đã
khô và ngả sang màu vàng trông giống như rơm. Chỉ trong chốc
lát chiếc hộp bằng các tông nơi thùng xe chứa đầy cọng cỏ
khô giống như rơm.
Sau
bữa cơm tối, ai nấy trong bàn ăn đều rút thăm lấy một mảnh
giấy đã gập lại trong đó có ghi tên một người trong gia
đình gồm hai bố mẹ và bốn con.
Bé
Hiền rút trước, lập tức nó khúc khích cười. Tiếp theo là
Lan rút ngay miếng giấy bố nó đã viết khiến bố nó che miệng
tủm tỉm cười. Ðến lượt hai ông bà rút thì cả hai đều
nghiêm túc không tỏ thái độ. Út Minh là người duy nhất chưa
biết đọc, nên bố nó phải đọc thầm lá thăm vào tai nó.
Ðức là người rút thăm cuối cùng. Người ta thấy rõ nét
mặt nó tỏ ra không hài lòng. Nó nhét cái tên vào túi áo,
không nói gì.
Tuần
lễ sau, nhiều bất ngờ xảy ra. Dưới nhà hầm, có người đã
quét sạch mạt cưa thay cho Ðức. Còn bé Hiền đánh răng rồi
về phòng thì thấy phòng mình đã được dọn dẹp tươm tất.
Nơi nhà bếp có ai đã lau quét tươm tất khi bà Nghinh ra cổng
lấy thư về. Mỗi buổi sáng bố hỏi: Giày của bố đâu rồi?
Không ai trả lời cả, nhưng trước khi đi làm, bố lại thấy
đôi giầy của mình đã được đánh bóng và để vào chỗ
cũ.
Dáng dấp của phần thưởng
không bị mất
Bà
Nghinh để ý thì thấy những thay đổi quan trọng hơn xảy ra
trong tuần: Lũ trẻ không trêu chọc nhau hoặc đánh lộn nhau
nhiều như trước. Ðôi khi có nổ ra cuộc tranh cãi, nhưng bỗng
im bặt không vì một lý do rõ ràng. Ngay cả bé Hiền và
Ðức cũng tỏ ra hoà hoãn với nhau hơn. Thực ra, lũ trẻ đều
có những nụ cười bí mật và đôi khi bật thành tiếng khúc
khích.
Bốn
tuần lễ "Mùa Vọng" (theo trò chơi) đầy những bất ngờ
mà bất ngời cuối cùng là do bé Ðức. Nó liên tục rút
phải tên bé Hiền nên nó dứt khoát muốn bỏ nhà ra đi để
cho mọi người ăn lễ Giáng sinh đó xong mới về. Mẹ phải tìm
đủ cách thuyết phục, Ðức mới đổi ý. Ðức đã đặt nơi
máng cỏ cọng rơm cuối cùng, loại bự!
Câu
chuyện vừa kể giúp làm sáng tỏ phần chót của bài giảng
về sứ mạng truyền giáo (Mt 10,1-42). Ở phần chót của bài
giảng này, điều được nhấn mạnh là từ bỏ (cc 37-39) và
phần thưởng (cc 40-42).
Bài
giảng về sứ mạng truyền giáo đã lần lượt dạy các môn
đệ về việc phải làm (cc 5-15) về tình hình thù địch phải đối
phó (cc. 16-25) về niềm tin tưởng vào Thiên Chúa cần được
duy trì (cc. 26-33).
Bây
giờ để kết thúc, Ðức Giêsu đòi các môn đệ trong bối
cảnh tình yêu mà ai cũng dễ dàng nghiệm thấy được, đó
là bối cảnh gia đình. Nhưng ở phần cuối này, Ðức Giêsu
còn đòi các môn đệ phải xác định rõ mối tình lớn lao hơn
mối tình đối với cha, với mẹ, với con trai, con gái của mình
(c.37). Ở đây Ðức Giêsu chỉ nhẹ nhàng ám chỉ về tình yêu
của "Ðấng đã sai Thầy" (c.40). Ðó là Ðấng không xa lạ
với các môn đệ vì Ngài ở thâm sâu nơi cõi lòng họ: chính
Ngài dạy họ phải nói gì khi bị điệu ra trước vua chúa quan
quyền (c.18). Thực ra chính "Thần Khí của Cha anh em nói trong
anh em" (c.20). Thiên Chúa đã yêu ta trước (x. 1Ga 4,10). Trước
khi ta biết yêu thương là gì thì Thiên Chúa đã lo để ta có
cha có mẹ luôn ứng trực săn sóc và vỗ về, để ta tồn
tại và nên người. Nay Thiên Chúa còn phái Ðức Kitô, Con
của Người đến cứu ta khỏi tội (Mt 1,21). Không có tình thương
nào cao cả hơn tình thương của Ðức Kitô, Ðấng hy sinh mạng
sống mình vì bạn hữu (x. Ga 13,13). Nào Ngài chẳng có quyền
đòi ta phải yêu Ngài hơn cha mẹ và con cái ta sao?
Phần
chót của bài giảng về sứ mạng truyền giáo nhắc nhở ta về
điều cơ bản của bài giảng, đó là niềm tin. Các môn đệ
đại diện cho chính Ðức Giêsu, nên đón nhận họ không những
là đón nhận chính Ðức Giêsu, nhưng còn là đón nhận Ðấng
phái Ðức Giêsu đến trần gian để cứu chuộc muôn người.
Sẽ có phần thưởng xứng hợp dành cho những ai đón nhận
các ngôn sứ, các thánh nhân và cả các tín hữu Kitô bình
thường.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Bạn nghĩ vì ai mà bọn trẻ của gia đình bà Nghinh từ bỏ mình?
Bạn có thấy dáng dấp về phần thưởng chúng nhận
được ngay trong bầu khí bình an của gia đình chăng?
Phần thưởng ấy sẽ như thế nào sau này theo niềm tin của
bạn?
2. Bạn hiểu thế nào về câu nói "Ai giữ mạng sống mình thì sẽ mất, còn ai liều mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm thấy được? (c.39). Bạn có thấy các thánh tử đạo minh hoạ điều vừa nói chăng?